
ỏ sườn núi Cửu Lê, rạng rỡ hơn nắng sớm, mỹ lệ hơn ráng chiều.
Tế đài trắng toát sừng sững giữa rừng hoa, cổ kính tang thương, nghiêm trang tịch mịch.
Dưới bóng hoa rơi rợp trời, những chiếc chuông gió quanh tế đài đinh đinh
đang đang, ngân nga reo rắt theo làn gió xuân hây hẩy, như gần như xa. A Hành bề Xi Vưu men theo thềm đá bước lên đài, rồi đặt hắn nằm xuống
chính giữa đài tế. Tiêu Dao và A Tệ đã tự động lẩn vào rừng đào, vừa
nghỉ ngơi vừa nô giỡn.
Bầu trời tối đen như mực, còn hơn ba canh giờ nữa mới tới bình minh.
A Hành nằm xuống cạnh Xi Vưu, gối lên tay hắn, âu yếm ngắm hắn thiêm
thiếp ngủ, ngón tay khe khẽ vuốt ve gương mặt hắn, đắm chìm trong mùi
đàn ông phả ra từ hắn, bao lo lắng muộn phiền dồn nén suốt một năm qua
đều tan biến cả.
Từ khi quen nhau đến giờ, bọn họ chẳng bao giờ
có dịp chuyện trò tâm sự, lúc vắng bóng thì thấy nôn nao trăm ý ngàn lời muốn tỏ bày, nhưng hễ gặp gỡ lại chẳng thốt ra được câu nào.
A Hành tựa vào lòng Xi Vưu, nhắm nghiền mắt thiếp đi.
Đằng Đông dần dần hửng sáng, vầng dương đã bắt đầu nhô lên, nỗ lực xuyên qua tầng mây dày đặc cuối trời, tỏa nắng xuống nhân gian, để vạn vật sinh
sôi nảy nở.
A Hành ngồi dậy ngước mắt chăm chú ngắm mặt trời,
như thể cảm nhận được những vật lộn và cố gắng không ngừng nghỉ của nó,
từng chút từng chút một, bể mây cuồn cuộn mịt mờ cũng bị ánh dương xuyên thấu.
Sau cùng, vầng thái dương cũng nhô hẳn lên, xua tan bóng đêm mù mịt, cả chân trời chan hòa trong ánh nắng mai.
A Hành chẳng nề lòa mắt, cứ đăm đăm nhìn thẳng vào vầng mặt trời vừa ló
xuất hiện, tay nắm chặt lấy tay Xi Vưu. Có lẽ tiếp sau bóng tối vẫn là
bóng tối, nhưng chỉ cần kiên trì vượt qua vô số bóng tối mênh mông, hẳn
sẽ thấy lóe lên một tia sáng cuối đường.
Xi Vưu từ từ mở mắt,
thấy nắng vàng ươm rực rỡ quanh mình, đẹp như gấm lụa, nhưng hết thảy
những mỹ lệ chói lòa đó đều không sánh nổi người con gái đang nắm tay
hắn, ngồi bên cạnh hắn lúc này.
Lòng Xi Vưu rộn lên vui sướng, khẽ thì thầm: “A Hành, chúng mình lại về nhà rồi.”
A Hành đặt ngón tay lên môi hắn lắc đầu, tỏ ý đừng lên tiếng. Nàng cúi
đầu lặng thinh ngắm hắn, đầu mày cuối mắt chứa chan tình ý, vấn vấn
vương vương, triền miên khắc cốt. Linh lực của A Hành mang theo năng
lượng mặt trời từ từ chảy vào thân thể Xi Vưu, khiến lục phủ ngũ tạng,
xương cốt tay chân hắn đều giãn ra khoan khoái, đôi mắt từ từ khép lại, ý thức dần chìm vào bóng đêm thăm thẳm dịu dàng, hắn thấy mình bị bao bọc trong một lớp vỏ dày thật dày, dường như đã biến thành một hạt giống
vậy, chỉ đợi gieo xuống mảnh đất màu mỡ là nảy mầm bén rễ rồi lớn lên.
Thương thế Xi Vưu dần dần ổn định, nhưng hai tay và vai A Hành lại rộp lên vì
bỏng, chỗ đỏ chỗ đen loang lổ, đau đến run bắn người lên. Nàng nén đau
bế Xi Vưu bước vào rừng đào, Tiêu Dao lập tức đậu ngay xuống trước mặt.
A Hành hỏi: “Lần này Xi Vưu bị thương rất nặng, nếu linh thể không được
bảo quản tại một nơi dồi dào linh khí như Quy khư, e rằng đã hồn phi
phách tán từ lâu. Ta nghĩ mãi, thấy nơi ấy chỉ có thể là thành địa Bắc
Minh trong truyền thuyết mà thôi, chính mày đã cứu chàng đúng không?”
Tiêu Dao ngẩng cao đầu quác lên một tiếng đầy đắc ý.
“Giữa chàng và mày, chắc chàng sẽ không nói lời cảm tạ đâu, nhưng ta vẫn phải cảm ơn mày.” A Hành giao Xi Vưu cho Tiêu Dao rồi chắp tay hành lễ với
nó, “Chàng liều mạng tới tìm ta, đã hao phí quá nhiều tinh nguyên, nếu
không lập tức điều dưỡng, chỉ e bất cứ lúc nào cũng có thể linh hủy thể
tiêu. Bây giờ thiên hạ đang chia năm xẻ bảy, cứ theo tính tình Xi Vưu,
ắt chẳng chịu ngồi yên mà dưỡng thương, nên ta đã phong bế linh thức của chàng lại, phiền mày đưa chàng đến Bắc Minh tĩnh dưỡng. Lần sau, khi
chàng tỉnh lại, thân thể sẽ khôi phục hoàn toàn, linh lực cũng tiến lên
một tầng cao mới.”
Nghe A Hành dặn dò, Tiêu Dao liền quắp Xi Vưu sải cánh bay vút về phía cuối trời. A Tệ ngẩng đầu trông theo, hú lên buồn bã.
A Hành đứng lặng dưới gốc đào hút mắt nhìn theo Tiêu Dao, mãi đến khi
bóng chim khuất giữa ngàn mây, nàng vẫn chưa thôi ngơ ngẩn trông vời.
Hồi lâu, nàng quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt to tròn long lanh của A Tệ chăm chú nhìn mình như đang hỏi: Mùa hoa đào sang năm lại được cùng Xi Vưu
và Tiêu Dao chơi đùa chứ?
Đối diện với ánh mắt chứa chan hy vọng của A Tệ, A Hành nghe lòng xót xa khôn tả, lệ tràn khóe mắt. A Tệ nào
biết được cuộc chiến giữa Hoàng Đế và Viêm Đế đã thay đổi vận mệnh cả
đại hoang, nó càng không hiểu cái chết của Thanh Dương đã ngăn cách nàng và Xi Vưu mỗi người một bờ chiến tuyến, sông lớn có thể chèo thuyền mà
sang, núi cao có thể cưỡi chim mà lên, nhưng còn hài cốt của người thân
sao nỡ bước qua đây?
Hoa đào lả tả ngợp trời, phớt qua má nàng,
đậu lên vai nàng, chuyện xưa cũng lần lượt hiện ra rành rành trước mắt.
Ngày này năm ngoái, nàng còn hăng hái bày biện nhà cửa, dạt dào hy vọng
kề bên nhau suốt cuộc đời.
Chẳng ngờ nhà vẫn đây mà duyên đã dứt.
Từ nay về sau, mỗi mùa đào nở, họ sẽ mãi mãi không thể gặp nhau dưới cội hoa đào được nữa.
A Hành ròng ròng nước mắt, cắn