
, lực lượng phòng vệ ắt sẽ rất yếu.
Đại quân thừa nước
đục thả câu, ùn ùn tiến về phía Trạch Châu thành, đột nhiên, chúng trông thấy một gã đàn ông áo đỏ xếp bằng ngồi trên thành lâu.
“Xi Vưu, là Xi Vưu!”
Quân Hiên Viên đều biết, Xi Vưu cầm quân không khai chiến thì thôi, đã khai
chiến, hắn sẽ tàn sát chẳng còn một mống. Thậm chí, rất nhiều người đồn
đại rằng hắn thích lấy máu người nhuộm máu nên áo hắn mới đỏ rực như
vậy. Nghe tin Xi Vưu bỏ mạng, quân tướng Hiên Viên đều thở phào nhẹ
nhõm, nào ngờ hiện giờ hắn lại thình lình xuất hiện trên thành như ma
quỷ, khiến bọn chúng trố cả mắt.
Hiên Viên Hưu hốt hoảng hỏi Di Bành: “Chẳng phải hắn chết rồi ư? Sao tự dưng lại lòi ra thế? Giờ tính sao đây?”
Di Bành chắc mẩm lực lượng phòng vệ Trạch Châu hiện giờ rất mỏng nhưng
nhìn Xi Vưu ngạo nghễ trên thành, chẳng nói chẳng rằng, cười nửa miệng
nhìn xuống dưới, hắn lại phân vân do dự.
Tấn công? Hay là không?
Xi Vưu cười giễu cượt: “Các ngươi có đánh hay không nào?”
Di Bành quay sang hỏi Hiên Viên Hưu: “Chi bằng ta rút quân, lùi lại ba mươi dặm, Ngũ ca thấy sao?”
Hiên Viên Hưu tán đồng ngay: “Ta cũng nghĩ thế. Lương thảo của chúng chẳng
cầm cự được bao lâu nữa đâu, sớm muộn cũng phải đầu hàng thôi, ta khỏi
cần tốn công nhọc sức.”
Di Bành nhếch mép, âm thầm nhìn Xi Vưu cười lạnh.
Thấy quân Hiên Viên rục rịch rút lui, Xi Vưu như trút được gánh nặng. Hắn đi đứng cũng khó khăn, nói gì đến chiến đấu, nãy giờ đều là gắng gượng
đóng kịch mà thôi, chỉ cần một tên tướng lĩnh Thần tộc bình thường xông
lên cũng thừa sức hạ gục hắn rồi.
A Hành nấp trong góc khuất
quan sát, bấy giờ mới dám thở phào nhẹ nhõm. Xa xa, đồng hoang quanh
Trạch Châu thành trắng xóa nước ngập, vô số ruộng nương nhà cửa tiêu
điều tan tác. Trong chiến tranh, nhìn từ góc độ nào đó, cả hai bên tham
chiến đều thất bại.
Cộng Công dẫn binh lính quay lại đầu tiên, quả không hổ là Thủy thần, chỉ có vài thuộc hạ bị thương nhẹ.
Lát sau, Chúc Dung và Hậu Thổ lũ lượt dẫn quân trở về, sắc mặt Hậu Thổ tái
nhợt, Chúc Dung còn thảm hại hơn, tóc tai bù xù, ngọn lửa ngũ sắc thếp
vàng trên áo dính đầy bùn đất, đám thuộc hạ có hai tên bị trọng thương.
Xem ra, dù thần lực cao đến đâu chăng nữa, cũng khó mà chống chọi được
với thiên nhiên.
Ngay sau đó Phong Bá và Vũ Sư dẫn theo quân sĩ
cười cười nói nói quay trở về, cả đoàn người cạn kiệt linh lực, đi đứng
loạng choạng nhưng ai nấy đều hớn hở như mở cờ trong bụng, chẳng có vẻ
gì là vừa từ cõi chết trở về.
Hóa giải được đại nạn, tất cả đều hân hoan mừng rỡ, nói cười rộn rã.
Phong Bá ngồi phịch xuống đất, tựa vào tường, cao giọng: “Cuối cùng cũng xong. Chi bằng mọi người uống rượu ăn mừng luôn?”
…
Thoắt chốc, không khí vui mừng chợt tan biến. Tất cả đều yên lặng, chẳng nói
chẳng rằng, câu hỏi của Phong Bá rơi tõm vào thinh không.
Chúc Dung không buồn chào hỏi, cưỡi Tất Phương điểu bay mất đi.
Cộng Công định nói gì đó, nhưng chẳng biết phải nói gì, mấy trăm năm đấu đá
liên miên, tuy chưa tới nỗi không đội trời chung như Xi Vưu và Chúc
Dung, nhưng hắn và Xi Vưu cũng bằng mặt chẳng bằng lòng. Hắn đành chắp
tay xá xá Xi Vưu rồi cưỡi Tập Tập ngư đi thẳng.
Phong Bá thấy vậy đành lẩm bẩm: “Xem như ta chưa nói gì đi!”
Hậu Thổ cười với Xi Vưu, Phong Bá và Vũ Sư, khách khí cáo từ: “Quân Hiên
Viên còn quanh quẩn ngoài trướng của ta, ta cũng phải đi đây, rượu mừng
xin hẹn lần sau vậy!” Dứt lời, Hóa xà đã cõng gã bay vút đi.
Xi
Vưu nãy giờ vẫn đứng đó cười cười không nói, đột nhiên phun ra một búng
máu, ngã ngửa ra sau ngất lịm. Phong Bá hốt hoảng, cuống quýt gọi thầy
thuốc.
Thầy thuốc chẩn bệnh xong tái mặt ấp úng: “Tinh khí kiệt quệ, nguyên thần tán loạn, e rằng, e rằng… phải chuẩn bị hậu sự thôi.”
Phong Bá nghe nói sững cả người, bốn tên Si Mỵ Võng Lượng lập tức túm lấy thầy thuốc, vung tay định đánh: “Ngươi nói gì hả?”
A Hành nấp đằng sau thấy vậy liền nhào tới xem xét thân thể Xi Vưu: “Xi
Vưu đã bị trọng thương, không chịu tĩnh tâm trị liệu còn hao tổn tinh
nguyên, dùng thọ mạng hoán đổi linh lực, khiến thương thế nặng hơn, nếu
không cứu chữa kịp thời, e rằng sẽ nguy đến tính mệnh.”
Phong Bá vội hỏi: “Cách tu luyện của Xi Vưu khác hẳn bọn ta nên ta không dám
truyền bừa linh lực vào người huynh ấy, liệu có cách nào cứu được
không?”
A Hành ngẫm nghĩ một hồi, đoạn đáp: “Ngươi tin ta không? Nếu tin thì giao Xi Vưu cho ta, ta nhất định cứu được chàng.”
Phong Bá không biết A Hành là ai, nhưng nhìn lời nói, cử chỉ của Xi Vưu, hắn
cảm thấy tình nhân của Xi Vưu rất có vấn đề, bằng không Xi Vưu ngang
ngược liều lĩnh như vậy, hà cớ gì phải đau khổ nhẫn nhịn bấy nhiêu năm?
Đương lúc Phong Bá phân vân do dự, Vũ Sư nãy giờ lặng thinh bỗng khàn khàn
cất tiếng: “Xi Vưu đã chọn cô nên ta tin cô.” Thấy Vũ Sư gật đầu ra hiệu cho mình, lại nghĩ đến Xi Vưu đang cơn nguy kịch, Phong Bá đành quyết
định: “Ta tin cô.”
“Vậy giao Xi Vưu cho ta. Đợi khi chàng tỉnh
lại, linh lực sẽ còn cao hơn bây giờ nữa!” A Hành bế Xi Vưu lên, gọi A
Tệ và Tiêu Dao lại nói nhỏ: “Đến Cửu Lê.”
Hoa đào đã nở đ