
t nhiều linh lực, những kẻ tu vi thấp kém có khi còn phải
lấy mạng đổi mạng, bởi thế tuy Thần tộc sống lâu ngàn tuổi nhưng số
lượng hết sức ít ỏi. A Hành dùng thuốc làm chậm ngày sinh, giữ đứa nhỏ
trong cơ thể mình, chính là đảo ngược tự nhiên, vô cùng hại sức khỏe,
may sao nàng tinh thông y thuật, lại có Thiếu Hạo linh lực cao cường ở
sát bên mình bảo hộ nên mới tai qua nạn khỏi.
Tuy giữ được tính
mệnh, nhưng từ sau khi sinh con, thân thể A Hành bị tổn thương nghiêm
trọng, mê man suốt ngày. Hằng đêm, Thiếu Hạo đều mang nàng tới Thang
cốc, để nàng ngâm mình xuống nước. Dù bận rộn tới đâu y cũng phải tự tay chăm sóc A Hành, nhất định không cho người khác nhúng tay vào, chỉ để
thị nữ Bán Hạ phụ mình lau rửa thân thể nàng hoặc thay đổi y phục mà
thôi.
Thiếu Hạo đặt tên đứa nhỏ là Tiểu Yêu, Tiểu Yêu vừa chào
đời thì mẹ đã hôn mê bất tỉnh, được Thiếu Hạo hết lòng chăm chút, luôn
đem theo bên mình, khiến trong triều ngoài nội ai ai cũng biết y yêu
thương Trưởng vương cơ. Hơn một năm sau, Tiểu Yêu bắt đầu bi bô tập nói, A Hành mới dần dần tỉnh lại.
Thiếu Hạo bước vào tẩm điện, liền trông thấy A Hành đang ngả mình trên sập đùa với Tiểu Yêu.
Tiểu Yêu tay nắm một chiếc chuông bạc, vừa trông thấy Thiếu Hạo, cô bé liền
nhoẻn cười vươn tay đòi bế, cánh tay trắng nõn như ngó sen vung vẩy
chiếc chuông leng ca leng keng. Thiếu Hạo bế xốc Tiểu Yêu lên, cô bé níu lấy cổ y cười khanh khách, tiếng cười trong vắt, khiến người ta quên
hết mọi buồn phiền.
Thiếu Hạo tươi cười bảo: “Hôm đó nàng mê man bất tỉnh, Tông Bá[2'> đến hỏi tên con, ta sực nhớ hồi còn làm thợ rèn,
từng nghe dân bản địa hát một khúc dân ca, giờ cũng quên gần hết rồi,
chỉ còn nhớ câu đầu tiên là: “đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa[3'>,
bèn thuận miệng đặt nhũ danh cho con là Tiểu Yêu. Tông Bá đã đến thôi
thúc hỏi tên con mấy lần rồi, nếu nàng thấy trong mình khỏe khoắn thì
nghĩ một cái tên đi.”
[2'> Tông Bá: quan thời cổ của Trung Quốc,
coi giữ chuyện lễ nghi, phụ giúp đế vương cai quản việc trong tông thất, nắm giữ việc tế lễ tổ tiên, đồng thời quản tất cả phép tắc lễ nghi
trong tông miếu và tông tộc.
[3'> Nghĩa là: Mơn mởn đào non, rực rỡ nở hoa, trích từ bài Đào yêu trong Kinh Thi. (ND)
A Hành vừa giỡn với Tiểu Yêu, vừa ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đề nghị: “Gọi là Cửu Dao đi!”
Thiếu Hạo hỏi lại: “Cửu Yêu ư? Cửu trong Cửu Lê, Yêu trong đào chi yêu yêu ấy hả?”
“Không phải, là hai chữ này.” A Hành viết lên giường hai chữ Cửu Dao cho Thiếu Hạo xem.
[4'> Hai chữ “yêu” và “dao” trong tiếng Trung Quốc phát âm gần giống nhau,
đều là “yao”, chỉ khác về thanh, nên Thiếu Hạo hiểu lầm. (ND)
Cửu Dao lên ba, Thiếu Hạo bèn chiếu cáo thiên hạ, sách phong làm Trưởng
vương cơ, hưởng bốn trăm thực ấp. Tuy là con gái, nhưng dù sao cô bé
cũng là con đầu lòng của Tuấn Đế Cao Tân nên tiệc mừng được tổ chức vô
cùng long trọng, kéo dài suốt ba ngày.
Ngày đầu tiên cử hành nghi lễ bái tế trời đất, chúc phúc cho Cửu Dao.
Ngày thứ hai bày tiệc mời vương thất trong Thừa Ân cung, mọi người trong Cao Tân tộc đều tụ họp lại, ăn uống linh đình, nói cười vui vẻ ồn ào.
Trung Dung cắp hồ lô rượu loạng choạng đến trước mặt Thiếu Hạo, mượn rượu giả say nói nhăng nói cuội trước mặt mọi người: “Cửu Dao là cháu gái lớn,
thế mà ba tuổi rồi vẫn chưa được gặp mặt phụ vương. Trong triều đồn rằng phụ vương bị ép dọn tới Kỳ viên, chứ không phải tự nguyện, mấy năm nay, chúng đệ chẳng ai được gặp Người, thậm chí đại lễ long trọng như hôm
nay cũng chẳng thấy phụ vương tham dự, lẽ nào có chuyện gì đó không thể
gặp mặt mọi người ư?”
Lời này vừa buông ra, cả đại điện tức thì
im phăng phắc, những tên nhát gan nhất loạt cúi gầm mặt xuống, không dám ngẩng lên, trong khi đó hai mươi mấy người em trai của Thiếu Hạo đều
trừng trừng đổ dồn mắt vào y, như hổ đói rình mồi.
A Hành thầm
kinh hãi, nàng không sao ngờ được mâu thuẫn giữa Thiếu Hạo và các em lại gay gắt đến nỗi Trung Dung chẳng nề mất mặt, dám buông lời phạm thượng
ngay trước mặt mọi người. Có điều chiêu này của y thật vô cùng nham
hiểm, hôm nay vương thất Cao Tân đều tề tựu nơi đây, hễ Thiếu Hạo sơ sảy một câu, chứng tỏ tội danh bức cung thoái vị, giam cầm phụ vương là có
thực thì dù có dựa vào binh hùng tướng mạnh để giữ vững ngai vị, y cũng
mất hết lòng dân, bị người người phỉ báng.
Trước tình thế ngàn
cân treo sợi tóc, Thiếu Hạo vẫn thản nhiên cười đáp: “Phụ vương bệnh
nặng nên dời đến Kỳ viên thanh tâm tĩnh dưỡng, không gặp mọi người đó
thôi, ai bảo đệ là hôm nay phụ vương không tới? Chẳng qua sức khỏe Người còn yếu nên tới muộn một chút, không tin đệ đợi một lát nữa có thể gặp
trực tiếp hỏi phụ vương.”
Thiếu Hạo còn chưa dứt lời, mấy tên
tùy tùng đã khiêng một cái sập mềm bước vào, Tuấn Đế đời trước đang
nghiêng mình ngồi trong đó.
Mọi người trong đại điện xôn xao đứng cả dậy, đám Trung Dung càng xúc động hơn ai hết, rưng rưng nước mắt nhìn phụ vương.
Sập của Tuấn Đế vừa được đặt xuống cạnh Thiếu Hạo, mọi người trong điện đều nhất loạt quỳ xuống hành lễ, nhưng chẳng biết phải xưng hô thế nào,
đành