
cơ có biết, lúc vương cơ thành hôn, điện
hạ đã đau khổ thế nào không? Vương cơ có biết, khi vương hậu tức giận
thành bệnh, điện hạ đã tự trách ra sao không?”
Thấy A Hành nghẹn lời, Chu Du càng nói càng hậm hực: “Vương cơ chẳng biết gì hết! Vương
cơ chẳng hiểu gì về Thanh Dương điện hả cả, dựa vào cái gì mà dám nói
điện hạ sẽ không quay về? Mấy ngàn năm nay, nô tì đã bầu bạn bên điện
hạ. Từ khi còn là một khúc gỗ nằm trong ngực áo điện hạ, nô tỳ đã theo
người đi khắp trời Nam đất Bắc, về sau tu thành hình người, lại luôn
luôn kề cận bên ngài, tất cả hành động cử chỉ, mừng giận buồn vui của
điện hạ nô tỳ đều hiểu. Xưa nay Thanh Dương điện hạ đã nói là làm, chưa
từng thất tín, chỉ có kẻ khác không phải với điện hạ, chứ điện hạ chưa
từng có lỗi với ai, điện hạ bảo nô tỳ đợi thì nhất định sẽ về.” Nói rồi, Chu Du giận dữ ngoảy đầu đi thẳng.
“Chu Du!” A Hành gọi với theo.
“Gì cơ?” Chu Du hằm hằm ngoảnh lại, sắc mặt trắng bệch, đôi mày nhíu chặt, hiển nhiên vẫn chưa nguôi đau đớn trong lòng.
A Hành trầm mặc một hồi, khẽ lắc đầu, “Không có gì, Ngươi nhớ chăm lo cho Chuyên Húc, chừng nào đại ca về, nhất định sẽ khen ngươi!”
Chu Du nhoẻn cười tươi tắn, “Nô tỳ biết rồi!” Nói đoạn gật đầu lia lịa, loạng choạng đi thẳng.
Vân Tang đăm đắm trông theo bóng lưng Chu Du, cảm thán: “Nha đầu ngốc, thì
ra cô ấy đối với Thanh Dương… Chúng ta không nhận ra đã đành, ngay bản
thân cô ấy cũng không ý thức được. Muội nói xem, hiện giờ cô ấy có hiểu
được tình cảm của mình dành cho Đại ca muội không?”
“Đại ca đã
không còn, hiểu hay không hiểu có ý nghĩa gì nữa đâu.” Nói là nói vậy,
nhưng A Hành vẫn lã chã hai hàng nước mắt. Có lẽ, Đại ca đã hiểu cả,
nhưng lại mặc cho Chu Du mơ mơ hồ hồ, cũng bởi trách nhiệm trên vai Đại
ca quá nặng nề. Có lẽ Đại ca cũng mong đến một ngày nào đó, mình có thể
đặt gánh nặng trên vai xuống, dắt Chu Du ngao du khắp trời Nam đất Bắc,
giống như khi bọn họ mới gặp nhau vậy. Nếu không thể có một ngày như
thế, Đại ca thà rằng Chu Du vĩnh viễn chẳng bao giờ nhận ra, vĩnh viễn
không hiểu thế nào là thương tâm, nhưng Đại ca không biết rằng, cuối
cùng Chu Du cũng chẳng tránh khỏi thương tâm.
“Chu Du cứ đợi mãi như thế ư? Mộc yêu bọn họ hình như cũng sống lâu như Thần tộc vậy.”
“Muội không biết, muội chỉ biết rằng Chu Du rất vâng lời Đại ca. Năm xưa, ở
ngoài Ngu uyên, cô ấy suýt nữa đã bị Ngu uyên nuốt chửng, nhưng đại ca
bảo cô ấy đợi nên cô ấy cứ đợi như thế, không di không dịch một bước
chân.”
Chờ đợi suốt ngàn vạn năm, tự mua dây buộc mình, thời
gian đằng đẵng như ngưng kết lại trong khoảnh khắc chia tay, mãi mãi
dừng ở phút giây người đó chuẩn bị cất bước ra đi, còn đương đinh ninh
dặn dò, thiết tha nhắn gửi, nhìn bề ngoài cứ ngỡ là si ngốc, nhưng đó
chẳng phải một dạng thông minh đấy ư? Vân Tang khẽ thở dài, lặng lẽ đi
thẳng vào rừng dâu, bầy bướm vẫn lượn quanh mình nàng, như một đóa hoa
nở rộ, từ từ khuất bóng trong rừng dâu xanh mướt.
Sáng hôm sau, A Hành dẫn Tiểu Yêu lên Ngọc sơn.
Mấy trăm năm trước khi vội vã cùng Thiếu Hạo rời khỏi Ngọc sơn, nàng chẳng
hề nghĩ sẽ có ngày mình quay lại nơi này, hơn nữa còn dắt theo con gái
của nàng và Xi Vưu.
Được quay lại Ngọc sơn, A Tệ có vẻ rất cao
hứng, vừa nhảy nhót vừa kêu líu ríu. Cung nữ ra đón nồng nhiệt hoan
nghênh A Tệ, nhưng lại ngăn Liệt Dương lại, “Tiểu công tử, xin hãy dừng
bước.”
Thấy Liệt Dương ngẩn người, A Hành mím môi cười, “Tỷ tỷ không nhận ra ư? Đây là Liệt Dương đó.”
Cung nữ trợn tròn mắt nhìn Liệt Dương, lắp bắp hỏi: “Liệt Dương, sao mày lại tu thành người lùn thế này?”
A Hành nghe nói phá lên cười, A Tệ cũng lăn ra cười ngặt nghẽo, Liệt
Dương tức tối liền biến lại nguyên hình, bay vút lên cành cây.
Cung nữ hạ giọng thì thào với A Hành: “Vẫn nóng nảy như xưa nhỉ.”
Tiểu Yêu nhìn Đông ngó Tây, thỏ thẻ hỏi: “Mẹ bảo ở đây khắp nơi đều có hoa đào kia mà? Sao con không thấy?”
A Hành cũng không ngờ, lần này trở lại Ngọc sơn, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.
Ngọc sơn mấy trăm năm trước bốn mùa nở rợp hoa đào, đình đài lầu các thấp
thoáng dưới bóng hoa, cỏ non ngút mắt, hoa rơi lả tả, đi giữa khung cảnh đó, chẳng khác nào lọt vào tranh vẽ. Còn Ngọc sơn hiện giờ chẳng có lấy một bông hoa đào, chỉ có những cây đào rậm rì xanh um.
Nếu chỉ
vậy còn đỡ, dù gì A Hành cũng nghe nói, lúc Viêm Đế qua đời, Ngọc sơn đổ tuyết lớn, núi xanh chưa già, vì tuyết rơi mà bạc trắng mái đầu. Nhưng
dung mạo của Vương mẫu…
Vương Mẫu năm xưa tóc xanh tha thướt,
hoa dung nguyệt mạo, cặp mắt trong veo lạnh lùng như nước, đứng dưới cội hoa đào ngoảnh đầu trông lại, quả là đẹp hơn đào lý, lạnh tựa băng
sương, vậy mà giờ đây chỉ còn là một bà lão tóc trắng như bông, dung
nhan tiều tụy, ánh mắt tịch liêu.
A Hành sững sờ nhìn Vương Mẫu
trong khi Tiểu Yêu cười hì hì chạy lại bên cạnh bà, như quen thuộc từ
lâu, níu áo bà ríu rít hỏi: “Bà ơi, hoa đào đâu rồi? Mẹ cháu bảo ở đây
có rất nhiều hoa đào.”
Vương Mẫu đáp: “Hoa đào tàn cả rồi.”
Tiểu Yêu hành lễ với Vương mẫu theo lời A Hành, rồi cùng các cung nữ đi
chơi, để lại A Hà