
gươi trên Ngọc sơn
sáu mươi năm, thực ra là cố ý phá hỏng hôn ước giữa ngươi và Thiếu Hạo,
tác thành cho ngươi với Xi Vưu.”
“Sau này con cũng đoán vậy.”
“Nếu không có ta nhúng tay vào, chắc ngươi và Thiếu Hạo sẽ đến được với nhau, cũng chẳng dẫn tới tình cảnh hôm nay.”
“Xưa nay con chưa từng hối hận vì đã yêu Xi Vưu. Đời này có thể gặp được chàng là may mắn của con.”
“Ta sẽ chăm sóc cho Tiểu Yêu, có điều, ta rất mong ngươi sẽ cùng Xi Vưu tới đây đón nó.”
A Hành vội hành lễ cảm tạ Vương Mẫu. Nàng gọi Tiểu Yêu lại, đinh ninh dặn dò bé phải nghe lời Vương Mẫu, chăm chỉ luyện tập, không được ham chơi.
Tiểu Yêu từ nhỏ đã bạo dạn không sợ người lạ, được đi chơi thế này, bé mừng
còn không hết, nghe mẹ dặn dò, bé vừa gật đầu lia lịa, vừa náo nức chực
nhảy chân sáo đi chơi. A Hành ôm bé vào lòng, khẽ gọi: “Tiểu Yêu…” rồi
nghẹn lời, chẳng biết nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt vẫn bịn rịn không
nỡ rời Tiểu Yêu.
Tiểu Yêu ngạc nhiên hỏi, “Mẹ?”
A Hành sửa lại quần áo cho bé, đoạn nắm lấy ngọc đồng đeo trên cổ bé, “Con nhớ lời ta dặn rồi chứ?”
“Nhớ rồi, phải luôn đeo bên mình, bên trong có một thứ rất quan trọng.”
A Hành ôm choàng lấy Tiểu Yêu, siết mạnh. Tiểu Yêu vừa kêu khẽ, “Mẹ, đau
con” vừa ngọ ngoạy vùng vẫy, A Hành liền buông bé ra, “Đi chơi đi.”
Tiểu Yêu tung tăng chạy theo Vương Mẫu, được vài bước, chợt bé ngoảnh lại
dặn, “Mẹ mau mau tới đón con nhé, ca ca còn đang cầm đuôi hồ ly của
con.”
“Ừm.” A Hành nói chẳng nên lời, đành gật đầu.
Liệt Dương từ trên cành đáp xuống, biến thành hình người, “Đi được chưa?”
A Hành bảo Liệt Dương: “Ngươi ở lại đây đi, trông nom Tiểu Yêu giùm ta,
nếu ta không về nữa, ngươi đợi chừng nào thiên hạ thái bình hẵng cho nó
hạ sơn.”
Liệt Dương cười lạnh, “Đừng mơ! Nếu sống thì cùng sống, chết thì cùng chết!”
“Trải qua bấy nhiêu chuyện, ta mới phát hiện chết thực ra rất dễ dàng, sống
mới là khó khăn. Có thể sống đến cuối cùng mới là khó nhất.” A Hành quỳ
xuống trước mặt Liệt Dương, “Ta buộc phải giao việc khó khăn nhất lại
cho ngươi đây, lẽ nào ngươi đành lòng để A Tệ thay ngươi gánh vác ư?”
Liệt Dương không đáp, chỉ chăm chú nhìn A Hành, vẻ mặt lạnh lùng nhưng trong đôi mắt xanh biếc lại lấp loáng ánh lệ.
A Hành ầng ậng nước mắt, đứng dậy bảo A Tệ: “Chúng ta đi thôi.”
A Tệ rưng rưng nhìn Liệt Dương, từ từ bay lên, để lại một mình Liệt Dương lẻ loi đứng đó bất động. Liệt Dương không hề ngẩng lên nhìn bọn họ, chỉ một mực cúi gằm mặt xuống, dán mắt vào mũi chân. Chúng cứ ngỡ suốt đời
suốt kiếp này sẽ là người một nhà, sống chết có nhau, dẫu chết cũng
chẳng có gì đáng sợ, nào ngờ đâu, lại còn có lúc buộc phải sống. Giữa ngợp trời hoa bay, Xi Vưu một thân áo đỏ như máu đang đứng giữa
rừng đào bên dưới tế đài, lặng lẽ đợi nàng, tựa hồ một ngọn núi sừng
sững, mãi mãi không bao giờ thay đổi, trước kia là thế, bây giờ cũng
thế, sau này vẫn như thế.
[1'> Trích trong bài Thoái tướng thi của Tào Hàn. (ND)
Xi Vưu dẫn quân Tây tiến, liên tiếp phá châu kì, vượt qua Hắc hà, đánh
thẳng đến Đôn Vật sơn. Đôn Vật sơn là bức bình phong cuối cùng của Hiên
Viên, mắt thấy Hiên Viên mất nước chỉ còn là sớm muộn, bách tính trong
Hiên Viên thành lại bắt đầu khăn gói chuẩn bị chạy nạn, tướng sĩ cũng
nháo nhác cả lên.
Hiên Viên Bạt lâm nguy thụ mệnh, lĩnh binh
xuất chinh khiến tướng sĩ xôn xao bàn luận, quần thần nhao nhao phản
đối, ngay cả Tượng Võng và Ly Chu cũng vì thế mà toát mồ hôi hột, chẳng
hiểu sao Hoàng Đế và Tri Mạt lại khăng khăng ủng hộ Hiên Viên Bạt.
Hoàng Đế chuẩn bị cho Hiên Viên Bạt một bộ áo giáp tốt nhất, được cải tạo từ
hai bộ giáp của ông và Luy Tổ, ánh vàng ánh bạc hòa lẫn vào nhau, “Con
mặc áo giáp lên đi, dùng uy nghiêm của mình mà chấn nhiếp tướng sĩ và kẻ địch!”
Tang tảng sáng, tướng sĩ đã đứng đông nghịt bên dưới Hiên Viên thành, trật tự đợi lệnh chủ tướng.
Nhìn Hiên Viên Bạt vận khôi giáp bước lên đài, Tri Mạt vẫn thấy thấp thỏm
không yên, liệu cô gái này có làm được như cha mẹ mình chăng? Cô có thể
cứu vãn nổi Hiên Viên quốc mà cha mẹ mình gây dựng nên không?
Theo lời Hoàng Đế, Hiên Viên Bạt vung kiếm lên, lập tức tướng sĩ bên dưới
cao giọng hô vang, nhưng tiếng hô ấy chỉ mang tính nghi thức, chẳng có
nhiệt tình hay khí thế gì cả.
Hiên Viên Bạt lại vung kiếm, tiếng hô bên dưới có to hơn, nhưng vẫn chẳng có chút khí thế hay nhiệt tình nào hết.
Tượng Võng và Ly Chu lo lắng nhìn Hoàng Đế, hiện giờ đổi chủ soái hẵng còn
kịp, nói cho cùng đâu cứ phải mặc khôi giáp của Hoàng Đế và Luy Tổ là có được lòng can đảm của Hoàng Đế và cơ linh của Luy Tổ.
Hiên Viên Bạt trầm mặc nhìn xuống dưới đài, từng gương mặt dưới kia hoặc non nớt, hoặc căng thẳng, hoặc ngỡ ngàng, hoặc lo sợ, nhưng dù có sợ đến đâu
chăng nữa, họ vẫn cầm vũ khí lên, chiến đấu bảo vệ quê hương mình. Lần
đầu tiên, nàng thật sự hiểu được nguyên nhân vì sao mẹ mình ân đoạn
nghĩa tuyệt với cha, nhưng chưa bao giờ hối hận về việc hi sinh tất cả,
cùng Hoàng Đế sáng lập nên Hiên Viên quốc.
Đột nhiên Hiên Viên
Bạt giơ tay gỡ mũ giáp ra, mái tóc đen dài lập tức xõa tung, phất ph