
hợt nghe bên ngoài thùng thùng tiếng trống trận, một tên lính truyền tin hớt hải chạy vào: “Thần Nông sắp tấn công rồi.”
Hiên Viên Bạt đưa mắt nhìn khắp lượt tướng sĩ xung quanh, bình thản đáp: “Thì đánh đuổi chúng về.”
Ứng Long sai người rúc kèn xung trận.
Từ trận Phản Tuyền lần thứ nhất đến nay, Hiên Viên và Thần Nông đã giao
chiến suốt mười năm, chết mấy chục vạn người, tướng sĩ hai bên đều mang
nặng thù nhà nợ nước, chỉ hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống đối
phương.
Si Mỵ Võng Lượng giăng mây mù khắp chốn, trắng xóa cả
vùng Ký Châu hoang dã, chẳng ai nhìn rõ được lối đi. Tướng sĩ Thần Nông
đều đã được huấn luyện, lấy tiếng chiêng trống của Xi Vưu làm hiệu, tiến lui công thủ đều đâu vào đấy, trong khi đại quân Hiên Viên lạc giữa đám sương mù, chẳng biết đâu là phương hướng nữa, tức thời bị tướng sĩ Thần Nông đuổi tận giết tuyệt.
Ứng Long liền lênh cho Ly Oán, kẻ
chuyên gọi gió, nổi gió lên xua tan mây mù. Nhưng trận gió của Ly Oán
đụng phải Phong Bá, chẳng khác nào làn gió xuân Giang Nam hây hẩy đụng
độ với cơn gió bắc cuồng nộ ngoài Mạc Bắc, Ly Oán chẳng xua tan được mây mù đã đành, còn bị thương dưới tay Phong Bá.
Ứng Long không
quan sát được chiến trường, chỉ lên tục nghe thấy tiếng rú thảm thiết
của tướng sĩ Hiên Viên, cuống quá toan đánh chiêng thu quân. Các tướng
sĩ chưa hề qua huấn luyện, không thể dựa vào tiếng chiêng mà phán đoán
được phương hướng rút lui, thậm chí còn có thể đụng độ với quân mình, tử thương vô số, nhưng ít nhất cũng tránh khỏi cảnh toàn quân bị diệt.
Thấy y chuẩn bị đánh chiêng, hiên Viên Bạt chợt ngăn lại: “Đợi đã, ngươi giúp ta làm một trận mưa phùn lâm thâm đi.”
“Hơi mưa sẽ khiến mây mù thêm dày đặc, tướng sĩ phe ta càng khó tác chiến.”
Hiên Viên Bạt liền đưa cho y một gói phấn, “Hòa phấn này vào nước mưa, Phong Bá sẽ phải nổi gió lên, đến chừng đó, mây mù tự khắc tiêu tan.”
“Nhưng tướng sĩ của chúng ta trúng độc thì sao?”
“Ta đã cho giải dược vào cơm nước của họ từ trước rồi.”
Ứng Long theo lời Hiên Viên Bạt, chuẩn bị làm mưa, Vũ Sư ngửi ngửi, phát
hiện thấy thủy linh trong không khí có vẻ khác thường vội thốt, “Lạ
thật, mây mù giăng kín thế này, quân Hiên Viên đã khốn đốn lắm rồi, sao
chúng còn định làm mưa?”
Xi Vưu phóng mắt về phía Tây Nam thấy A Hành vận áo xanh ung dung đứng trên lưng A Tệ, vội hạ lệnh: “Trong mưa
có độc, Phong Bá, mau nổi gió lên.”
Phong Bá vâng lệnh nổi gió, xua tan hết mưa phùn cùng sương mù.
Thoạt trông thấy đường, A Hành lập tức cầm tù và, vừa thổi vừa xông lên phía
trước, tướng sĩ Hiên Viên trông thấy một nữ tử yếu đuối xông xáo dẫn
đầu, nỗi hổ thẹn át hẳn niềm hoang mang do sương mù đem lại, họ nhất
loạt xông lên theo nàng.
Thế trận của Thần Nông lập tức bị sĩ
khí vô tiền khoáng hậu xé tan, Xi Vưu đành đánh chiêng thu binh. Tướng
sĩ Hiên Viên đuổi theo truy kích, nhưng đến gần bãi cỏ, chợt A Hành ra
lệnh ngừng lại, thu quân quay về.
Si Mỵ Võng Lượng chửi với theo: “Ả đàn bà thối tha, sao không đuổi nữa đi?”
A Hành quay lại, nửa cười nửa không đáp: “Ta chưa ngu đến mức đưa chân
giẫm lên lưỡi đao đâu.” Tất cả cây cỏ nơi này đều nằm trong phạm vi
khống chế của Xi Vưu, chỉ cần hắn thúc động linh lực, toàn bộ sẽ biến
thành đao kiếm.
Giữa màn sương mù, Xi Vưu thắng, đem quân truy kích, A Hành thắng. Mỗi bên tử thương hơn ngàn người, xem như hòa.
Võng hậm hực nhìn theo bóng A Hành, gãi đầu lầm bầm: “Sao ả biết Đại ca thi
thuật với đám cỏ này nhỉ?” Chợt gã vỗ đùi đánh đét, quay sang hỏi Xi
Vưu, “Sao huynh biết ả hạ độc vào nước mưa? Trên đời được mấy ai tinh
thông dược tính đến thế.”
Phong Bá trước đây từng gặp A Hành,
biết nàng từng là tình nhân của Xi Vưu, vừa rồi khi mây mù tan đi, trông thấy người dẫn đầu tướng sĩ Hiên Viên truy sát bọn họ chính là nàng, gã tức thời ngây ra, bây giờ mới hay nàng là Hiên Viên vương cơ, cũng là
Cao Tân vương phi, bất giác gã đưa mắt nhìn về phía Xi Vưu, thấy rõ mồn
một vẻ đau đớn lóe lên trong mắt hắn.
Xi Vưu chẳng buồn đáp lời
Võng, đứng phắt dậy bỏ đi. Mỵ thì thào nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Ta nghe
đồn Xi Vưu và Hiên Viên Bạt có tư tình thật đó.”
Phong Bá lần đầu tiên nổi giận, hầm hầm cảnh cáo: “Sau này kẻ nào còn dám nói bậy, ta sẽ chém đầu kẻ đó.”
Phong Bá ra ngoài tìm Xi Vưu, thấy hắn đang ngồi một mình trên cao, lặng lẽ trông về phía doanh trại Hiên Viên.
Trời đã ngả tối, mưa tuyết bắt đầu trút xuống, nhưng hắn chẳng hề có ý định
tránh đi, cứ ngồi thẫn thờ ngóng nhìn căn lều trại đằng xa, mặc cho
tuyết đổ đầy người. Trong đêm tối, gió sắt se, tuyết lả tả, ánh đèn
trước doanh trại leo lét phản chiếu sơn hà tan tác, bóng lưng Xi Vưu
cũng toát lên vẻ tĩnh mịch thê lương vô hạn, khiến Phong Bá không khỏi
cảm khái trước nỗi bất lực của kẻ kiêu hùng.
Gã bước đến sau
lưng Xi Vưu, cười cười rút ra một vò rượu, “Sao huynh lại ngồi đó? Đến
đây, đến đây, uống rượu nào! Ai gục trước kẻ đó là rùa đen!” Nam nhân
thường nói ít làm nhiều, thà đổ máu chứ không rơi lệ, Phong Bá không
phải là kẻ biết an ủi, Xi Vưu cũng chẳng phải người dễ dàng thổ lộ tâm
can,