
gã chỉ có thể cùng Xi Vưu say túy lúy một trận mà thôi.
Cả
hai nốc rượu như nước lã, chẳng mấy chốc Phong Bá đã say đến bảy tám
phần, đùa cợt hỏi: “Nghe nói các cô nương Cửu Lê đều xinh đẹp đa tình,
đợi chiến tranh kết thúc, đệ phải tới kiếm cô vợ mới được.”
Xi Vưu lắc đầu, lại hớp một ngụm rượu, “Đệ thì không được, con gái Cửu Lê không thích người đẹp, chỉ ham người biết hát thôi.”
“Ai bảo huynh đệ không biết hát?” Phong Bá hắng giọng rống lên loạn xạ, làm Xi Vưu bò lăn ra cười.
Xi Vưu thẫn thờ nhìn vào màn đêm, thoáng trầm mặc, đoạn cất giọng hát.
“A ối à ối a
Mắt ta mình cứ khoét ra
Để cho máu thấm đầy tà áo xanh
Ví bằng lọt được mắt mình
Máu như hoa rải đầy cành cũng cam.
A ối a ối à
Tim ta mình cứ móc ra
Để đồng hoang thắm máu ta chan hòa
Ví lòng mình có bóng ta
Cam lòng tưới máu như hoa khắp đồi.
Các anh em
Một mai ta chết đi rồi
Đường nàng đi đó, xin vùi xác ta
Dù nàng đi khắp gần xa
Đều ngang qua nấm mộ ta bên đường.”
Tiếng ca thê lương vô hạn văng vẳng lan xa, giữa cảnh sông núi tiêu điều,
quốc gia nghiêng ngả này lại càng khiến người ta rung động. Phong Bá
tỉnh hẳn rượu, sững sờ nhìn Xi Vưu, hồi lâu mới hỏi: “Khúc tình ca tuyệt như vậy, phải hát đáp lại thế nào?”
Xi Vưu hờ hững đáp: “Có hai cách hồi đáp, một cách là: “Nếu ta không quên được bóng ngươi, ta sẽ tự móc mắt mình ra; nếu ta không quên được dáng ngươi, ta sẽ tự khoét tim
mình ném đi”; cách thứ hai là…” Xi Vưu ngập ngừng không nói, chỉ đăm đăm ngóng về phía ngàn ánh đèn sáng rực đằng xa.
Mưa hắt hiu, gió
hắt hiu, trời đất ủ ê, non sông quạnh quẽ, Phong Bá chợt cảm thấy anh
hùng khí đoản, nhi nữ tình trường, giáo vàng ngựa sắt mấy trăm năm cũng
mệt mỏi quá rồi. Đợi cuộc chiến này kết thúc, bất kể là thua hay thắng,
gã cũng phải kiếm cho mình một cô gái, cùng sống vui vẻ một đời thôi.
Giữa cảnh mưa gió tiêu điều, chợt một giọng ca lanh lảnh từ đâu đó cất lên:
“Cây cao ngất ngưởng giữa non xanh
Vấn vít dây mây quấn quýt cành
Cây níu chặt mây, mây quấn quýt
Khăng khăng khít khít giữ vẹn tình.
Vào sinh ra tử bạn cùng nhau
Sống chết bên nhau đến bạc đầu
Cây chết mây còn còn quấn quýt
Cây còn mây chết chẳng rời nhau.”
Phong Bá dỏng tai nghe hồi lâu, chỉ toàn nghe thấy cái gì sống sống chết
chết, cảm giác không lành, nhưng Xi Vưu lại tươi cười rạng rỡ, vỗ vai
Phong Bá, “Về kêu các huynh đệ lại cùng uống đi.” Có vẻ tâm trạng đã khá lên nhiều.
Phong Bá chẳng hiểu mô tê gì, nhưng đã biết, Xi Vưu
đã đợi được câu trả lời mà hắn muốn. Phong Bá vừa đi vừa ngoảnh lại
trông, chỉ thấy non sông tiêu điều, mưa gió hắt hiu, khói lam mờ mịt,
đèn lửa lập lòe.
Giữa thời loạn lạc này, tìm đâu ra chốn bình yên?
Nhưng sống giữa thời loạn này, có được một người thấu hiểu lòng mình, cùng
sống cùng chết thì dẫu phải da ngựa bọc thây, say khướt sa trường, cũng
coi như không uổng một đời.
Thần Nông và Hiên Viên đã giao chiến mấy bận, đôi bên đều có thương vong, mà vẫn chưa phân thắng bại.
Xi Vưu quỷ kế đa đoan, bày đủ mưu mẹo thật giả mạnh yếu để dụ địch giết
địch. Trong mắt kẻ khác, những kế sách ấy đều được coi là tuyệt diệu,
nhưng A Hành chỉ thoáng nhìn là phát hiện ra ngay. Có điều, A Hành cũng
chẳng làm sao chế ngự được Xi Vưu, bất kể nàng làm gì, hắn thoạt trông
là đoán được ngọn nguồn, lập tức phản ứng lại.
Đôi bên là hai
địch thủ hiểu nhau nhất dưới gầm trời này, nhắm mắt cũng đoán được chiêu đòn của đối phương. Cứ đánh mãi về sau, không chỉ bọn họ, mà cả tướng
sĩ cũng nhận ra, trận chiến này không thể phân thắng bại bằng mưu kế
được, họ buộc phải dựa vào thực lực bản thân, quyết một trận sống mái.
Nhất định trận đánh đó sẽ rất ác liệt, dù bên nào thắng đi chăng nữa,
cũng chẳng tránh khỏi thương tổn nặng nề.
Nỗi lo âu đè nặng
trong lòng tướng sĩ, ngay cả Phong Bá ngày thường vẫn hi hi ha ha cũng
sa sầm mặt mày, chỉ mình Xi Vưu là nhàn tản ung dung, giữa mày mi thấp
thoáng vẻ ngông cuồng bất chấp mọi thứ. Phong Bá thật sự không sao hiểu
được, theo gã thấy, Xi Vưu phải là kẻ bi thương nhất mới đúng.
Thăm dò suốt mấy tháng, cuối cùng Ứng Long hào hứng báo cáo với Hiên Viên
Bạt, tuy một dải Ký Châu hoang dã chẳng có sông ngòi gì trên mặt đất,
nhưng sông ngầm lại rất nhiều, y đã tìm được một kế sách tuyệt diệu, có
điều cần một vài tướng sĩ Thần tộc biết khống chế thủy linh giúp đỡ.
Hiên Viên Bạt đáp: “Ngươi tiếp tục chuẩn bị đi, ta sẽ tìm mấy tướng sĩ Thần tộc giỏi ngự thủy.”
Nàng viết thư cho Hoàng Đế, xin ông nhờ Thiếu Hạo phái binh.
Cao Tân lắm sông ngòi, có không ít tướng sĩ Thần tộc giỏi ngự thủy, Thiếu
Hạo đã hứa với Hoàng Đế sẽ cùng Hiên Viên đối phó Xi Vưu, đổi lại Hoàng
Đế sẽ không tiếp tay cho Trung Dung ở mạn Tây Nam tự lập làm vua. Hiện
giờ chính là lúc Thiếu Hạo thực hiện lời hứa.
Mấy ngày sau, Hiên Viên Bạt và Ứng Long đang bàn việc trong trướng, bỗng thị vệ dẫn theo
một người vén rèm bước vào, kẻ vừa tới từ đầu đến chân đều mặc đồ trắng, chính là phục sức của Cao Tân vương tộc. Hiên Viên Bạt thoáng cau mày,
lẽ nào Thiếu Hạo chỉ phái một người này đến thôi ư? Ứng Long cũn