Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325903

Bình chọn: 7.5.00/10/590 lượt.



sườn núi, nhưng lời ca tiếng hát bặt tăm. Nàng ngỡ ngàng không hiểu,

những thiếu niên thiếu nữ ấy đi đâu cả rồi? Chẳng phải vào ngày này, họ

vẫn vây quanh đống lửa, ca hát tỏ tình ư?

Chợt nghe tiếng ca văng vẳng đưa lại, A Hành bèn lần theo giọng ca mà tìm tới.

“Canh một em thổi tắt đèn

Lên giường nằm đợi chàng tìm đến thăm

Canh hai đảy cửa ngắm trăng

Chong chong mắt ngóng mà không thấy chàng

Canh ba xé rách trướng màn

Cởi bỏ quần áo chẳng mang thứ gì

Canh tư kẹt cửa ngoài kia

Vội vàng xuống đón chàng thì ở đâu

Canh năm gió mát đầy lầu

Chờ suốt đêm trắng nào đâu thấy chàng

Chỉ mong chàng ở chiến trường

Mau đánh thắng trận, giong cương quay về.”

Người đang ngồi dưới gốc đào cao giọng hát hóa ra là một phụ nữ tóc mai bạc

trắng. Trông thấy A Hành, chị ta cười: “Cô là người nơi khác tới xem tết Khiêu Hoa của chúng tôi ư? Mấy năm nữa cô hẵng tới, hiện giờ đàn ông

đều ra trận cả rồi, mấy năm nữa mới về.”

A Hành dè dặt hỏi: “Chị đợi tình lang bao năm rồi?”

“Mười sáu năm.”

A Hành lặng người đi. Những thi thể vô danh phơi đầy đồng hoang kia, có

lẽ đã bị mưa gió dòi bọ róc rỉa chỉ còn trơ xương trắng, nhưng trong

lòng những người con gái, họ vẫn là tình lang rất mực thương yêu. Tháng

tháng năm năm, năm năm tháng tháng, những người con gái ấy đã đợi đến

bạc cả tóc mai, còn những nắm xương khô kia vẫn phơi đầy nội cỏ, dãi

nắng dầm mưa, mặc cho vó ngựa giày xéo.

Bắt gặp ánh mắt xót xa

của A Hành, người phụ nữ bỗng quát lên: “Chàng sẽ về! Chàng nhất định sẽ về mà…” Càng về sau, giọng chị ta càng nhỏ lại, dần dần chuyển thành

lẩm nhẩm một mình: “Chiến tranh sẽ kết thúc, nhất định sẽ kết thúc thôi! Cuộc chiến giữa Thần Nông và Hiên Viên sắp kết thúc rồi, chàng nhất

định sẽ về…”

A Hành chợt lạnh buốt cõi lòng, thì ra, chốn đào

nguyên ngoài cõi thế này trở nên tiêu điều hoang vu như vậy đều là do

bọn họ! Đối với bách tính hai tộc, ai thắng ai thua cũng chẳng có gì

quan trọng, quan trọng nhất là chiến tranh mau mau kết thúc, để dân

chúng được an cư lạc nghiệp.

Nàng nghiêm trang hứa với chị ta: “Phải rồi, chiến tranh nhất định sẽ kết thúc thôi.”

A Hành băng qua rừng đào, đi thẳng ra sau núi, tế đài trắng toát vẫn sừng sững giữa rừng hoa.

Cỏ xanh mơn mởn, cánh đào tả tơi, A Hành bước lên thềm đá thẳng tới tế

đài, dưới chân dày đặc những cánh hoa rơi. Thấy một chiếc chuông gió

bằng xương thú nằm chơ vơ dưới đất, nàng liền cúi xuống nhặt lấy, treo

lại lên mái hiên.

Khẽ rung chuông, những âm thanh tinh tang êm ái lại vang lên.

Sáu mươi năm đằng đẵng trên Ngọc sơn cũng trôi qua trong những tiếng tinh

tang thế này, rõ ràng đã động lòng, nhưng lại thà chết không thừa nhận;

để hắn lại bản Xi Vưu, dứt áo ra đi trong những tiếng tinh tang thế này; sống giữa bản Đức Ngõa cách đó không xa, rõ ràng vẫn canh cánh lo cho

hắn, nhưng lại không chịu đối diện với lòng mình…

Tinh tang tinh tang, tinh tinh tang tang…

Tiếng chuông vẫn thế, mà thấm thoát đã mấy trăm năm. Dung nhan nàng vẫn như xưa, nhưng cõi lòng đã già cỗi mệt nhoài rồi.

A Hành đứng lặng hồi lâu, vừa định quay về, chợt trong khoảnh khắc ngoảnh đầu, nàng bỗng thấy cả đất trời như ngưng đọng lại…

Giữa ngợp trời hoa bay, Xi Vưu một thân áo đỏ như máu đang đứng giữa rừng

đào bên dưới tế đài, lặng lẽ đợi nàng, tựa hồ một ngọn núi sừng sững,

mãi mãi không bao giờ thay đổi, trước kia là thế, bây giờ cũng thế, sau

này vẫn như thế.

Xi Vưu cười rạng rỡ, dang tay ra với nàng, A

Hành cũng nhoẻn cười theo, chạy xuống tế đài, băng qua cả trời hoa bay

lả tả, hướng về phía Xi Vưu.

Hai bàn tay đan chặt vào nhau, cả hai nhìn nhau cười.

Sao sáng đầy trời, hoa như gấm đoạn, đều không sánh được với nụ cười chếnh choáng gió xuân, ngây ngất sông núi của hai người

Xi Vưu dắt tay A Hành chầm chậm xuyên qua rừng đào, đi về phía căn nhà sàn của họ.

Giậu trúc trước nhà vẫn ngay ngắn thẳng lối, bên trên nở đầy tường vi đỏ

thắm, sơn trà trắng muốt, khiên ngưu xanh biếc, đỗ quyên vàng rực… Hồ lô và mướp đã bắt đầu leo lên chiếc giàn bắc ngay giữa mảnh sân. Thùng gỗ

nằm lăn lóc trên bệ đá cạnh giếng, nước chảy ra thành vũng, ướt đẫm cả

khoảnh đất bên dưới, mấy chú chim nhỏ đang đứng châu đầu uống nước trong vũng, trông thấy người cũng chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn ngẩng cổ gù

gù.

Vén bức màn bích loa lên, mọi thứ trong nhà đều được sắp xếp gọn gàng đâu vào đấy, sạch sẽ ngăn nắp. Tấm rèm lụa thiên thanh bên cửa sổ như sắc trời xanh biếc sau mưa, hoa đào đỏ thắm bên ngoài ánh lên

song sa, chẳng khác nào một bức tranh lụa tuyệt mỹ.

A Hành đăm đăm nhìn Xi Vưu, lòng bỗng nghe nghẹn ứ, bấy nhiêu năm nay, hắn đã trông nom ngôi nhà này chu đáo biết bao.

Xi Vưu mỉm cười ôm lấy A Hành, hôn lên trán nàng.

Trúc phượng vĩ rì rào, hoa đào bay lất phất, hai người ngồi tựa vai nhau,

hút Ca tửu chung một cần trúc, hệt như mấy trăm năm trước.

Hai

người đều không nói một lời, như sợ trò chuyện cũng làm lãng phí thời

gian vậy, họ chỉ đắm đuối nhìn sâu vào mắt nhau không nỡ rời, tựa hồ

trong nháy mắt nữa thôi, tất cả sẽ tan thành tro bụi.

A Hành đưa tay cởi


Pair of Vintage Old School Fru