
hàng, tiếc rằng ta lại một lần nữa phản bội lời hứa. Vì
tộc nhân của mình, ta chẳng những không đi theo chàng, mà còn dẫn các
người tới đây giết chàng. Từ đầu chí cuối, ta vẫn giữ tròn trách nhiệm
của Hiên Viên vương cơ, chưa từng làm gì có lỗi với Hiên Viên, nhưng lại luôn có lỗi với chàng. Nếu các người còn tin theo ta thì ta sẽ cầm
quân, nhược bằng không, ta sẽ giao binh quyền cho Ứng Long ngay bây
giờ.”
Ứng Long lập tức quỳ xuống chân A Hành, “Mạt tướng thề chết phò tá vương cơ.”
Quân nhân trên sa trường luôn sống trước lằn ranh sinh tử, khác hẳn các đại
thần trong triều, khái niệm đúng sai phải trái của họ cũng vô cùng đơn
giản rõ ràng, không sai tức là đúng. Năm xưa Ứng Long bất chấp bị hủy
diệt long thể cũng quyết cứu cho được thuộc hạ, chuyện này đã được
truyền tụng từ lâu, uy tín của y trong quân đội rất cao, lại thêm tướng
sĩ theo y đi tuần đều là thân tín, trông thấy y quỳ xuống, như nghe thấy quân lệnh, liền lũ lượt quỳ xuống theo.
Bọn Ly Oán cũng đồng
thời quỳ cả xuống, “Nếu không có vương cơ cầm quân ra trận, e rằng Hiên
Viên thành đã bị phá từ lâu rồi.” từ lúc cầm quân ra trận, nhất cử nhất
động của Hiên Viên Bạt đều bị vô số con mắt trông vào. Huống hồ Thần
Nông và Hiên Viên xưa nay vẫn kết mối thông gia với nhau, từ khi khai
chiến đến nay, họ đã nghe qua rất nhiều chuyện thù nhà nợ nước khó vẹn
toàn, tư tình và đại nghĩa chỉ được chọn một như vậy rồi. Hơn nữa, dân
chúng hiên Viên vốn phóng khoáng, khá thoải mái trong chuyên nam nữ, nếu Hiên Viên Bạt thề thốt phủ nhận, có thể ngoài mặt họ tỏ vẻ tin tưởng,
nhưng trong lòng sẽ nghi hoặc không thôi, trái lại Hiên Viên Bạt thẳng
thắn thừa nhận, còn khiến họ lấy làm khâm phục.
Thiếu Hạo thầm
thở dài nhẹ nhõm, một chuyện hung hiểm đến vậy, nào ngờ chính nhờ sự
chân thành thẳng thắn của A Hành mà được hóa giải nhẹ như không. Lòng
người có lúc phức tạp vô cùng, nhưng cũng có lúc lại rất đơn giản, chỉ
đòi hỏi sự thật mà thôi.
A Hành đưa mắt nhìn Si Mỵ Võng Lượng,
“Các người đi theo Xi Vưu mấy trăm năm nay, tính tình chàng thế nào, các người còn phải nghi ngờ ư? Nếu chàng bán đứng các người, hẳn Hiên Viên
đã đánh sập Thần Nông sơn lâu rồi, bấy lâu chàng gánh đủ tiếng ác trong
thiên hạ, chẳng lẽ vì bản thân mình hay sao? Thật uổng công chàng đã coi các người như huynh đệ!” Giọng điệu nàng đầy vẻ kiêu ngạo, đồng thời
cũng nặng trĩu bi ai, khiến tướng sĩ Hiên Viên và Thần Nông bất giác đều cảm thấy thê lương bất lực.
Si Mỵ Võng Lượng thẹn đỏ mặt, lần lượt cúi gằm xuống.
A Hành đăm đăm nhìn Xi Vưu, đoạn dẫn quân đi khỏi.
Xi Vưu mỉm cười trông theo A Hành, lần đầu tiên, trước mặt mọi người, ánh
mắt hắn nhìn nàng không bợn một tia u ám, chỉ chan chứa tình ý nồng nàn
đắm đuối, quang minh lỗi lạc như vầng dương giữa trời kia. Nàng tươi cười ôm chặt lấy Xi Vưu, hệt như dây mây quấn lấy thân cây.
Bất luận ra sao, cuối cùng họ cũng được ở bên nhau, sống chết giờ đây
chẳng còn quan trọng nữa, cứ thế này mà vĩnh bất phân ly, cứ thế này mà
thiên trường địa cửu.
A Hành đứng lặng giữa đồng hoang, hơi ngẩng đầu nhìn trời.
Giữa bầu trời xanh ngắt đầy những đám mây trắng nhởn nhơ trôi, hai cánh chim ưng đang chao liệng, lúc bay ra xa tắp, lúc lại bay trở về.
Ứng Long và Thiếu Hạo lại gần A Hành, Ứng Long toan tiến lên bẩm báo, chợt Thiếu Hạo giơ tay ra ngăn lại, tỏ ý bảo y đừng vội.
Ngọn gió vi vu quét qua đồng hoang, chẳng biết gió từ đâu đến, cũng chẳng rõ sẽ thổi tới đâu, cỏ dại cao đến thắt lưng dập dờn như sóng bể, từng con sóng xanh mướt cứ cuộn lên, không bờ không bến, tĩnh mịch thê lương.
Gió đêm thổi tung mái tóc A Hành, dây lưng nàng cũng phấp phới bay trước
gió, nhưng nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ, chăm chăm ngóng nhìn cánh chim
ưng sải cánh giữa trời, khóe môi thấp thoáng nụ cười mơ màng. Hồi lâu
nàng mới phát hiện ra Ứng Long và Thiếu Hạo đứng phía sau, lập tức nét
cười trên môi nhạt hẳn đi, thay vào đó là vẻ uể oải chán chường, “Có
việc gì ư?”
Ứng Long vội tâu: “Thần và… Tử Thần đã chuẩn bị xong tất cả, bất cứ lúc nào cũng có thể phát động tấn công.”
A Hành gật đầu, bình tĩnh ra lệnh, “Vậy chuẩn bị tấn công toàn diện, cùng Thần Nông quyết một trận tử chiến.”
“Vâng!” Ứng Long nhận lệnh lui xuống.
Thiếu Hạo lấy làm kinh hãi. Tình cảm của A Hành dành cho Xi Vưu thế nào, y
hiểu rõ hơn ai hết, vậy mà khi nàng hạ lệnh tất sát lại bình tĩnh đến
nhường kia, trong lòng y chợt đầy ắp dự cảm bất tường, lo lắng hỏi:
“Nàng đã nghĩ kỹ chưa? Hẳn nàng cũng biết, Xi Vưu giống như một ngọn núi vậy, hoặc là sừng sững ngẩng cao đầu hoặc là sụp đổ tan tành, tuyệt đối không có chuyện khom lưng uốn gối, lẽ nào nàng dám giết Xi Vưu thật
sao? Một khi khai chiến rồi, sẽ không còn cách nào quay đầu được đâu.”
“Nếu không khai chiến, chẳng lẽ còn con đường nào khác hay sao?”
Thiếu Hạo nín lặng, chẳng biết phải đáp thế nào. Chỉ cần Hoàng Đế còn sống
một ngày, nhất định sẽ không từ bỏ khát vọng thống nhất Trung nguyên, mà hễ Xi Vưu còn sống một ngày, cũng quyết không để Hoàng Đế xâm phạm Thần Nông, bôi nhọ Du Võng. Từ trận Ph