Teya Salat
Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325871

Bình chọn: 9.5.00/10/587 lượt.

i Vưu đang ở phía đằng sau, nhưng

chẳng hề phản ứng.

Sắp đến doanh trại, Xi Vưu chợt tăng tốc bay

vụt lên, ngang với Hiên Viên Bạt, đoạn vươn tay kéo nàng lại, hôn lên

môi nàng. Hiên Viên Bạt cũng chẳng phản kháng, ngược lại còn ôm chặt lấy Xi Vưu. Chỉ thoáng qua trong một khắc, rồi nàng lập tức buông hắn ra,

bay thẳng về phía doanh trại Hiên Viên, nhưng đã đủ khiến bọn Si Mỵ Võng Lượng tròn mắt kinh ngạc.

Võng lắp bắp hỏi: “Thế, thế này là sao? Bọn họ yêu nhau, vậy trận này làm sao đánh được!”

Si tính tình nóng nảy, lập tức nhảy vọt lên, chắn trước mặt Xi Vưu và Hiên Viên Bạt, giận đến đỏ mặt tía tai, chất vấn Xi Vưu: “Ta cứ ngỡ chỉ là

đồn nhảm, nào ngờ lại là thật, chẳng trách các người đánh mãi vẫn không

phân thắng bại! Huynh định giải thích thế nào với mọi người? Huynh làm

vậy có phải với những hán tử Thần Nông thề chết phò tá huynh không, có

phải với Du Võng thật lòng đối đãi huynh không?”

Xi Vưu vốn ưa

mềm không ưa cứng, lạnh lùng cười vặn lại: “Ta cần gì phải giải thích

với các người? Ta có lỗi với họ hay không, đến lượt ngươi bình phẩm đấy

à?”

Đúng lúc Ứng Long dậy sớm đi tuần gần đó, nghe động bèn lần tới, vừa khéo nghe hết những gì Si nói.

Si trỏ Hiên Viên Bạt, quát hỏi Xi Vưu: “Còn chẳng phải huynh tư thông với ả?”

Ứng Long nổi giận quát: “Nếu ngươi còn dám nói xằng nữa, chúng ta sẽ không khách khí đâu!”

“Ta không nói xằng, chúng ta đều tận mắt chứng kiến cả, vừa rồi bọn họ còn ôm hôn nhau, phải không Vũ Sư?”

Ứng Long đua mắt nhìn Tử Thần, sực nghĩ tới chuyện vương cơ tự động từ hôn

Thiếu Hạo, lòng đầy nghi hoặc, nhưng chẳng dám lên tiếng hỏi. Ly Oán bên cạnh nôn nóng: “Tâu vương cơ, bọn chúng nói có đúng không? Vương cơ và

Xi Vưu… thật sự… thật sự có tư tình sao?”

Tướng sĩ Thần Nông tộc đi theo Phong Bá cũng xôn xao chất vấn Xi Vưu, nhưng dù bọn họ hỏi gì

đi chăng nữa, hắn vẫn một mực làm thinh không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn A

Hành, ánh mắt vô cùng phức tạp, có lo lắng, có mong đợi, có giễu cợt,

còn có cả xót xa.

Xi Vưu không phải quân tử, nhưng xưa nay hành

sự luôn quang minh chính đại, ngay cả lúc tàn sát toàn thành, cũng thẳng tay kiên quyết, chưa từng che giấu bản tính tàn nhẫn. Ta tàn sát đó,

thì sao nào? Ta tàn nhẫn với kẻ thù đó, làm sao? Chỉ riêng tình cảm với A Hành, xưa nay hắn vẫn luôn giấu giếm như ăn vụng vậy.

Dưới sự

truy vấn của mọi người, A Hành đã mấy lần toan phủ nhận, nhưng ánh mắt

Xi Vưu cứ như xoáy vào lòng, nàng đã khiến hắn chịu ủy khuất mấy trăm

năm nay, lẽ nào đến thời khắc cuối cùng này cũng không thể quang minh

chính đại thừa nhận hắn ư? Xi Vưu vốn không quan tâm tới người đời,

nhưng hắn rất để tâm tới việc mình có được đường đường chính chính hay

không.

Trong chớp mắt, A Hành liền hạ quyết tâm, thản nhiên

tuyên bố: “Ta và Xi Vưu đúng là có tư tình.” Giọng nàng không lớn, nhưng tất cả mọi người đứng đó đều kinh ngạc sững sờ, tưởng như mình nghe

lầm, ngay cả Xi Vưu cũng ngỡ đó là ảo giác do chờ đợi suốt mấy trăm năm

mà ra.

“Ta đã yêu chàng suốt mấy trăm năm nay rồi!” A Hành cao giọng lặp lại lần nữa, như muốn công bố trước toàn thiên hạ.

Tướng sĩ hai bên đều hồn phi phách tán, nghe như sét đánh ngang tai. Thiếu

Hạo lo lắng nhìn A Hành, y vốn chỉ định phá hủy uy tín của Xi Vưu trước

mặt đám thuộc hạ thân tín, nên mới dàn cảnh để bọn Phong Bá phát hiện ra tư tình giữa Xi Vưu và A Hành, nào ngờ Ứng Long lại lù lù xuất hiện,

thành ra A Hành cũng bị kéo xuống bùn. Hiện giờ chỉ cần xử lý không ổn

thỏa thì tướng sĩ Hiên Viên chẳng những không phục A Hành mà có lẽ còn

khinh miệt chửi rủa nàng nữa.

Xi Vưu phá lên cười sảng khoái, không hề che giấu niềm hân hoan đắc ý toát lên từ tận đáy lòng.

Tất cả mọi người đều ngây ra nhìn hắn cười ha hả, một hồi lâu sau, Xi Vưu

mới ngưng cười, nhưng vẫn âu yếm nhìn A Hành, vẻ dịu dàng lộ hẳn ra mặt. Võng lắp bắp lên tiếng: “Đại tướng quân, ngài, ngài không phải lòng ả

yêu nữ Hiên Viên này đấy chứ?”

Xi Vưu đang lúc vui vẻ, bèn nháy mắt cười đáp: “Không phải lòng nàng, lẽ nào lại phải lòng ngươi?”

Võng và Lượng sắp khóc rống lên: “Nhưng ả đó là xấu xa, lẳng lơ buông thả,

rõ ràng đã gả cho Thiếu Hạo, còn quyến rũ Đại tướng quân; hơn nữa lại

tàn độc hiếu sát, nghe đồn ả đã chính tay đã đâm chết ca ca mình, mấy

tháng nay, tướng sĩ của ta chết trong tay ả cũng đến bảy tám ngàn người

rồi.”

“Thế thì sao? Bất kể thế nào, miễn là nàng, ta đều yêu.” Xi Vưu đăm đăm nhìn A Hành không rời mắt, cười đáp lại.

Thiếu Hạo trà trộn giữa đám người, chăm chú quan sát Xi Vưu, ánh mắt đầy phức tạp.

A Hành vừa thẹn vừa giận, trừng mắt lườm Xi Vưu rồi quay sang nói với Ứng Long và Ly Oán: “Ta biết các người muốn nghe ta giải thích và xin lỗi,

cho các người một lý do để lượng thứ, nhưng ta tự thấy mình không sai,

ta không cần các người lượng thứ. Người duy nhất ta cần xin lượng thứ

chính là Xi Vưu, suốt mấy trăm năm nay, ta vì mẹ, vì ca ca, thậm chí vì

con gái mình mà hy sinh chàng hết lần này tới lần khác. Ba năm trước,

khi mẫu hậu lâm chung đã đồng ý cho ta lấy Xi Vưu, ta cũng đã hứa nhất

định sẽ ở bên c