
Đứa bé này có lẽ là mối nhục lớn nhất trong đời bệ hạ, nếu bệ hạ vì thế
mà oán hận, xin cứ hận ta đây, đừng trút giận lên nó!”
Đáy mắt
Thiếu Hạo loáng ánh lệ: “Nàng quên rồi ư, lúc nàng hôn mê, ta vẫn ngày
đêm săn sóc cho Tiểu Yêu mà. Mỗi ngày sau khi bãi triều, chỉ có nó hớn
hở chạy lại ôm chầm lấy ta, thấy ta cau mày, nó lại giơ bàn tay nhỏ xíu
xoa xoa vuốt giãn, cũng chỉ có nó dám chê ta làm mặt nghiêm nghị rất
xấu, dám nổi cáu với ta. Tiểu Yêu là người duy nhất trên Ngũ Thần sơn
thật lòng đối đãi với ta, nó đã đem đến cho ta bao nhiêu hạnh phúc,
chuyện khác thì ta không dám hứa, nhưng ta hứa với nàng, nó sẽ mãi mãi
là con gái của ta!”
A Hành vúi mình vái thật dài, “Đa tạ bệ hạ.” Đoạn nàng thẳng người dậy, sải bước bỏ đi.
“A Hành.”
A Hành ngoảnh lại, nghiêm trang hạ lệnh, “Xin Tử Thần tướng quân lập tức
đi phối hợp cùng Ứng Long tướng quân, chuẩn bị tấn công Thần Nông.”
Thiếu Hạo hiểu A Hành đã hạ quyết tâm, từ giờ khắc này trở đi, mọi lời nói ra sẽ chỉ còn là quân lệnh. Y đành khom người nhận lệnh, “Vâng!”
Từ lúc A Hành xuất chinh, Vân Tang vẫn thấp thỏm không yên.
Vì bị canh giữ nghiêm ngặt, khó mà nhận được thông tin chính xác từ bên
ngoài, Vân Tang đành len lén quan sát cử chỉ lời nói của Hoàng Đế để
đoán biết tình hình chiến trận.
Mấy ngày trước, nàng phát hiện
ra Hoàng Đế hành tung khác lạ, tựa hồ đang bí mật trù tính gì đó, bèn
đánh liều thử cầu kiến. Nếu như bình thường, Hoàng Đế sẽ lập tức triệu
kiến nàng, nhưng lần này ông ta lại cự tuyệt.
Vân Tang thận
trọng dò xét, cuối cùng từ lời nói của Chuyên Húc và đám cung nhân, nàng cũng nghe được tin Hoàng Đế đã rời khỏi Hiên Viên thành, không những
thế, cùng đi còn có cả Ly Chu và Tượng Võng. Vân Tang không đoán được
rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng biết đại tướng cầm quân một khi đi khỏi, nhất định có điều không ổn.
Suy đi tính lại, nàng quyết định trốn khỏi Hiên Viên, đích thân đem chuyện này tới báo với Xi Vưu.
Nửa đêm, nàng len lén chuồn xuống núi, chạy thẳng tới Ký Châu, nơi A Hành cùng Xi Vưu đang quyết chiến.
Có điều vừa rời khỏi Hiên Viên sơn, Vân Tang lập tức bị thị vệ Hoàng Đế
phái tới giám sát phát hiện. Mấy chục tên thị vệ đuổi riết đằng sau,
khuyên nàng quay lại, nhưng Vân Tang vẫn một mực cự tuyệt. Đám thị vệ
hết cách, đành tuân theo mật lệnh của Hoàng Đế, cưỡng chế bắt nàng trở
lại.
Vân Tang cưỡi Bạch Thước, vừa đánh vừa chạy, vừa chạy vừa trốn, hướng thẳng đến Trung nguyên.
Tuy mấy năm gần đây, Vân Tang được Luy Tổ dạy bảo, thần lực tiến bộ đáng
kể, nhưng dù sao cũng không chống nổi mấy chục tên thị vệ, chạy đến gần
Tuyên sơn, nàng đã bị trọng thương. Bạch Thước cũng bị thương một bên
cánh, khó mà bay tiếp được.
Bất đắc dĩ, Vân Tang đành đáp xuống Tuyên sơn.
Mấy tên thị vệ định thừa cơ khống chế nàng, bắt về Hiên Viên sơn. Vân Tang
vừa cao giọng mắng mỏ uy hiếp chúng, vừa lấy ngón tay đào đất, trồng
xuống đó một hạt dâu giống vẫn giấu trong khuyên tai, đoạn cắt cổ tay,
lấy máu tưới cho cây. Hạt dâu giống này là phụ vương để lại cho nàng,
lúc còn ở Triêu Vân điện, khi nhắc tới phụ vương, nàng từng đưa cho Luy
Tổ xem qua, định tặng lại luôn cho bà. Luy Tổ bỏ vào kén tằm ủ thêm ba
năm, lại trao cho nàng, dặn nàng luôn mang theo bên mình, gặp lúc nguy
cấp thì trồng xuống đất, dùng máu tưới lên để tương thông linh lực với
cây này.
Vân Tang cũng chẳng hiểu hạt dâu giống này có thể giúp gì được cho mình, chỉ đành ôm lấy hi vọng cuối cùng mà thử một lần thôi.
Được máu tươi tưới tắm, hạt dâu tức tốc nảy mầm, đâm chồi, chẳng mấy chốc đã trở thành một gốc dâu cực lớn, chu vi chừng năm mươi thước, cành nhánh
đan xen chỉa ra bốn phía, như một chiếc ô khổng lồ, chu vi mỗi phiến lá
cũng đến hơn một thước, giữa sắc xanh biếc lại ẩn hiện những vân đỏ, như những sợi tơ máu. Giữa kẽ lá là vô vàn chùm hoa vàng rực, đài hoa xanh
ngắt, đẹp đến lóa mắt, tỏa ra hương thơm ngan ngát.
Cái cây lớn
lên vùn vụt, linh khí trong trời đất cũng đồng loạt tụ lại quanh thân
cây. Vô vàn cánh bướm rực rỡ đánh hơi thấy liền bay đến theo lời hiệu
triệu, càng lúc càng đông, rợp cả đất trời, cơ hồ che phủ luôn cả ngọn
núi này. Phấn lân tinh trên người chúng bay tứ tán, làm vẩn đục cả bầu
không khí.
Đám thị vệ xưa nay đâu có ngờ mấy con côn trùng nhỏ
xíu tụ tập lại thành ra khủng khiếp đến vậy. Một chút phấn thì không
sao, nhưng bụi phấn dày đặc thế này khiến bọn chúng không sao thở được,
dùng thần lực tiêu diệt một bầy, lại có cả đống bu đến đông nghẹt. Đám
thị vệ không thể tiếp cận Vân Tang, nhưng lại sợ mệnh lệnh của Hoàng Đế, không dám bỏ đi, chỉ biết luẩn quẩn dưới núi.
Vân Tang bải hoải dựa vào thân cây, thầm nói với Viêm Đế và Luy Tổ: “Đa tạ phụ vương, đa tạ mẫu hậu.”
Luy Tổ từng dạy nàng rằng, loài vật mạnh nhất trên đời không phải là hổ,
cũng chẳng phải báo hay gấu, mà chính là côn trùng. Côn trùng tuy nhỏ
nhưng số lượng lại lớn vô cùng, đâu đâu cũng có, hơn nữa còn sống quần
cư, chia sẻ tin tức cùng nhau, mọi chuyện trên đời đều không thể lọt
khỏi tai mắt chúng.
Trước đây, Vân Tang chư