Old school Swatch Watches
Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325964

Bình chọn: 9.00/10/596 lượt.

uống nhận lệnh, Tri Mạt kinh ngạc ra mặt, còn Tượng Võng ngỡ

ngàng nhìn Hoàng Đế và Ly Chu. Xuất phát? Xuất phát đi đâu?

Tin

Hiên Viên Bạt cầm quân truyền tới Thần Nông tộc. Si Mỵ Võng Lượng đều

cười ngặt nghẽo, bỉ bai Hiên Viên quốc đã hết người, sắp sửa mất nước

tới nơi, phải để một người đàn bà lĩnh binh ra trận.

Vũ Sư cũng thắc mắc không hiểu, Hiên Viên vẫn còn mấy vị lão tướng khai quốc đó, sao họ lại để Hiên Viên Bạt cầm quân?

Phong Bá góp lời: “Đừng có coi thường Hiên Viên Bạt, Hoàng Đế xưa nay tinh

minh mưu trí, ông ta chọn Hiên Viên Bạt, nhất định là có cái lý của ông

ta. Chẳng phải bấy nhiêu người tới vời Ứng Long đều không được, nhưng ả

ta chỉ nói một tiếng, Ứng Long đã nhận lời đấy sao?

Vũ Sư lộ vẻ đắc ý, “Vậy chúng ta quyết chiến ở Đôn Vật sơn, để xem ta và Ứng Long ai tài ngự thủy hơn?”

Đôn Vật sơn nhiều sông hồ, có Hà thủy, Hắc thủy, cùng mười mấy dòng sông

lớn nhỏ khác, Ứng Long là vua của Thủy tộc, có bản lĩnh ngự thủy trời

sinh, nhưng trong trận chiến lần trước, vì chủ soái nên y không phát huy được hết năng lực của mình. Lần này Hiên Viên Bạt và Ứng Long quan hệ

không tầm thường, nhất định sẽ trọng dụng y.

Mọi người đều đổ dồn mắt về phía Xi Vưu, đợi hắn định đoạt.

Một hồi lâu Xi Vưu ra lệnh: “Lui!”

“Gì cơ?” Ai nấy đều nhốn nháo bất mãn, vất vả bấy nhiêu năm, bao nhiêu

huynh đệ phải đổ máu, đã đánh đến tận cửa nhà Hoàng Đế, chỉ cần vượt qua Đôn Vật sơn là có thể đánh thẳng vào Hiên Viên thành, sao lại có thể

lui được? Dù bọn họ có bằng lòng thì những chiến sĩ đổ máu chiến đấu

phía sau họ cũng nhất định không chấp nhận.

Xi Vưu lạnh lùng lừ

mắt nhìn khắp lượt, bấy giờ các tướng mới khôi phục được trật tự. Xi Vưu giải thích: “Tướng sĩ Hiên Viên hiện giờ như bầy sói bị dồn đến đường

cùng, Đôn Vật sơn là bức bình phong cuối cùng của Hiên Viên, một khi

thất thủ, cũng đồng nghĩa với quê hương bản quán của chúng sẽ bị chúng

ta giày xéo, người thân bị chúng ta giết hại, vì cha mẹ vợ con mình, bọn chúng không được phép thất bại.”

Vũ Sư phản bác, “Thì chúng ta

ra lệnh không được làm hại thường dân, đồng thời tuyên bố nếu tướng sĩ

Hiên Viên nào đầu hàng nhất định sẽ đối đãi thật hậu, dần dà làm tiêu

giảm ý chí của Hiên Viên tộc, khiến chúng không thể tử chiến.”

Phong Bá im lặng nghĩ thầm, Xi Vưu vốn chấn nhiếp được đám binh lính Hiên

Viên kiêu dũng thiện chiến, là nhờ vào thủ đoạn tàn nhẫn hung mãnh,

nhưng cũng chính vì thế mà khiến tướng sĩ Hiên Viên hận hắn thấu xương,

cừu hận đã nổi lên, lẽ nào mấy mệnh lệnh giả nhân giả nghĩa kia có thể

hóa giải được sao?

Xi Vưu trỏ những căn lều trại đằng sau, nói

tiếp: “Ngươi cho rằng họ dựa vào cái gì mà liều chết viễn chinh? Đừng

đem mấy thứ nhân nghĩa trung hiếu ra đây, đối với bọn họ, bất luận Hoàng Đế hay Viêm Đế, miễn có thể cho họ cơm no áo ấm thì tức là minh quân.

Bọn họ chiến đấu không phải vì Viêm Đế, cũng không phải vì chúng ta, mà

là vì mối thù với Hiên Viên, Hiên Viên đã giày xéo quê hương họ, giết

hại người thân họ, nên họ phải báo thù! Họ dốc lòng phò tá ta, chính là

vì ta có thể báo thù cho họ!”

Vũ Sư cũng là người sáng dạ, thoạt nghe đã hiểu nỗi khổ của Xi Vưu. Nếu Xi Vưu lệnh cho quân lính không

được làm hại người Hiên Viên tộc, e rằng đám người lòng đầy oán hận này

sẽ lập tức quay sang nương nhờ kẻ cho phép họ báo thù.

Xi Vưu

lại nói: “Những giống chim nhỏ, để bảo vệ tổ và chim non, có thể đánh

lui được cả diều hâu, cớ gì chúng ta cứ nhất định phải giao chiến với

Hiên Viên ngay trước cửa ngõ nhà chúng. Chi bằng lùi lại xa xa một chút, đợi chiến ý của chúng suy giảm, bấy giờ tấn công càng dễ.”

Phong Bá và Vũ Sư sực hiểu ý Xi Vưu. Hiện giờ Hiên Viên giống như một kẻ bừng bừng lửa giận, dốc hết sức bình sinh tung ra một cú đấm, bọn họ lắc

người tránh né, để đối phương đánh hụt, chính là đã phong tỏa nhuệ khí

của đối phương.

Trận đầu tiên, Hiên Viên Bạt lệnh cho Ứng Long xuất chiến.

Không phụ sự kỳ vọng của mọi người, Ứng Long ra trận đã đẩy lui được được

quân đội của Xi Vưu, khiến Xi Vưu phải rút lui ba lần, lui đến tận Ký

Châu.

Tướng sĩ Hiên Viên hừng hực khí thế, hân hoan cổ vũ, nhưng Ứng Long quan sát địa hình Ký Châu lại tỏ vẻ lo lắng vô cùng.

Y tấu lên Hiên Viên Bạt: “Thần cảm thấy Xi Vưu lui quân không phải vì sợ

giao chiến với ta ở Đôn Vật sơn, mà là muốn quyết chiến với chúng ta tại nơi này, đây mới là nơi quân Thần Nông có thể phát huy uy lực cao

nhất.”

Hiên Viên Bạt tán thành, “Địa hình này quả là bất lợi cho ta.”

Ứng Long đề xuất: “Chúng ta có thể rút lui theo hướng Tây Nam hơn hai trăm dặm.” Y trỏ địa đồ, “Nơi đây lợi cho chúng ta hơn.”

“Nếu hạ lệnh lui quân là trúng kế của Xi Vưu, tướng sĩ vì nước mất nhà tan

mới bùng lên khí thế chống giặc, lỡ sĩ khí ấy tan tác cả, Xi Vưu sẽ nhất định thừa cơ truy sát. Ngươi quên lời thề của chúng ta trước toàn thể

tướng sĩ khi xuất phát rồi ư? Chúng ta chỉ có một con đường là liều chết xông lên, quyết không lùi bước, đánh bại Xi Vưu thôi.”

Sĩ khí dẽ tan mà khó tụ, nghĩ đến điểm này, Ứng Long giật thót người, gật đầu, “Thần hiểu.”

C