
iện thường kéo theo hỏa hoạn. Phần Tây Sơn kinh
trong Sơn Hải kinh viết: “Hình dáng giống hạc, mỏ trắng, mình đen vằn
đỏ, tên gọi Tất Phương. Tiếng kêu cũng như tên gọi, trông thấy ở đâu ắt
xảy ra hỏa hoạn ở đó.”
Thần tướng áo đen gầy đét tên gọi Hắc Vũ, rất giỏi lấy lòng, y biết được tâm tư Chúc Dung, liền cười nhạt nói
đón: “Đâu phải chướng khí độc vật lợi hại, là thuộc hạ của vương tử vô
dụng quá thôi! Hơn trăm năm không giết nổi một con súc sinh chưa thông
linh trí, lại hao tổn mất mấy viên đại tướng, lần này Chúc Dung tướng
quân đã thân chinh ra tay, con súc sinh đó đừng hòng trông thấy mặt trời ngày mai. Sáng mai trên điện Tử Kim, tướng quân sẽ quăng đầu con súc
sinh đó ra trước mặt tất cả đại thần, cho Du Võng mất mặt!”
Ánh
mắt Chúc Dung lộ vẻ đắc ý, nhưng vẫn lạnh lùng nạt: “Bớt nói nhảm! Ta
phụng mệnh Viêm Đế làm việc, các ngươi đều phải toàn lực ứng phó, chừng
nào giết được nó thì muốn gì ta thưởng cho cái đó, mấy mẩu san hô Quy
khư đáng gì?”
Các thần đều tươi cười hớn hở, cao giọng tạ ơn.
Nam tử áo lam lên tiếng lúc đầu tên Lam Điền, có tiếng hành sự cẩn
trọng, nói: “Cửu Di sơn núi cao rừng sâu, địa hình phức tạp, con súc
sinh kia thông thuộc địa hình lại giỏi ẩn núp, dẫu dùng linh thức của
Thần tộc cũng chẳng lần ra được, chả thế mà các thần tướng trước đây
truy sát suốt trăm năm vẫn không giết nổi, nếu nó cứ lẩn trốn quanh vùng rừng núi này không ra mặt, e rằng nhất thời chúng ta chẳng tìm thấy
đâu.”
Các vị thần tướng len lén liếc nhau, đều dồn ánh mắt về phía Hắc Vũ khiến y hoảng hốt, chỉ sợ bị Chúc Dung hỏi kế sách.
Nào ngờ Chúc Dung lại cười nhạt: “Ta sớm nghĩ ra cách xử lý nó rồi, muốn
đối phó với dã thú, đương nhiên phải đặt mồi giăng bẫy, chúng ta cứ việc canh bẫy đợi nó tự đến nộp mạng là xong. Các người đi bắt hết đàn ông
tráng niên tộc Cửu Di lại, hạn cho nó trước khi mặt trời xuống núi phải
xuất hiện, bằng không sau khi mặt trời lặn, cứ tàn một nén nhang là giết mười người, chừng nào nó ra mặt thì thôi.”
Lam Điền lộ rõ vẻ
kinh hoàng, các thần tướng khác cũng biến sắc, chỉ mình Hắc Vũ cười nịnh tâu: “Tướng quân anh minh! Con súc sinh này do đám tiện dân Cửu Di thả
ra thì hãy dùng chính đám tiện dân ở đó bắt về. Thuộc hạ nghe nói hôm
nay là tết Khiêu Hoa[2'> ở Cửu Di, đám tiện dân đó không cử hành hôn lễ
nhưng nam nữ đều tụ cả về Khiêu Hoa cốc, giao phối với nhau như thú vật, giờ chúng ta cứ tới thẳng đó, đỡ phải bắt bớ.
[2'> Một ngày tết
cổ truyền của dân tộc Miêu Trung Quốc, vẫn còn lưu truyền đến ngày nay.
Vào ngày này, nam nữ thanh niên người Miêu thường ăn vận thật đẹp, thổi
khèn ca múa dưới gốc cây để chọn bạn trăm năm. Địa điểm tổ chức thường
là trên những sườn núi đã được lựa chọn từ trước, gọi là Khiêu Hoa cốc.
(ND)
Lam Điền lập bập lên tiếng: “Thần tộc không được lạm sát Nhân tộc, lỡ… lỡ Viêm Đế biết được thì hỏng bét…”
“Viêm Đế biết sao được? Ngươi định đi tố giác?” Chúc Dung lạnh lùng nhìn y.
Lam Điền lập tức quỳ xuống, “Thuộc hạ một lòng trung thành với tướng quân.”
Chúc Dung hừ mũi, hạ lệnh: “Chúng ta đi xem thử tết Khiêu Hoa của đám tiện dân đó.”
“Tuân lệnh!” Các thần đồng thanh hưởng ứng.
Sâu trong Cửu Di sơn.
Cây quá cao, rừng quá rậm nên dù mặt trời ngoài kia rạng rỡ tới đâu, trong
khe núi này cũng chỉ nhập nhoạng như lúc chiều tà. Vu vương[3'> tộc Cửu
Di quỳ trên thảm lá mục, đầu hướng về phía núi, vẻ mặt cung kính.
[3'> Vua phù thủy. (ND)
Lão dập đầu bái lạy mấy lần rồi cao giọng hô vang: “Xin vua của muông thú lắng nghe lời chúng con khẩn cầu!”
Gió rừng lồng lộng núi non trùng trùng, chẳng nghe tiếng đáp.
Vu vương cũng đã quen, xưa nay chưa ai tận mắt trông thấy Thú vương bao
giờ, chẳng ai biết ngài là hổ hay gấu, bọn họ chỉ đời đời tin tưởng vào
sự tồn tại của ngài mà thôi. Vu vương ủ rũ nói tiếp: “Thú vương, xin
ngài mau trốn đi! Viêm Đế đã phái Hỏa thần Chúc Dung dẫn thần tướng tới
giết ngài, Chúc Dung là đệ nhất cao thủ tộc Thần Nông, nghe nói hắn thao túng lửa trong thiên hạ, chỉ một đốm lửa có thể thiêu trụi cả tòa
thành, từ thần đến yêu chẳng ai dám mạo phạm, ngài cũng khó mà chống
nổi, xin hãy mau trốn đi thôi!”
Rào rào, rào rào.
Một đống dẻ dại đổ ập lên người Vu vương khiến lão tóe máu đầu.
“Chi chi, chi chi…” Mấy con khỉ treo mình chuyền qua chuyền lại giữa các
ngọn cây, vừa hung hăng nghiến răng nghiến lợi vừa tới tấp ném quả dại
vào Vu vương, rõ ràng muốn đuổi lão đi.
Vu vương chẳng những
không tránh né, mà còn lê gối tiến tới, ra sức dập đầu khóc lóc: “Tâu
Thú vương, ngài vốn ở trong núi sâu tự đến tự đi, không ràng không buộc, Cửu Di tộc chúng con là tiện dân, đáng ra nam phải làm nô, nữ phải là
tỳ. Trăm năm trước, tại chúng con si tâm vọng tưởng, kéo ngài vào mối
họa tày trời này, để đến giờ Thần tộc nổi giận, phái Hỏa thần Chúc Dung
tới tiêu diệt ngài. Chúc Dung thần lực vô biên, có thể khiến trời
nghiêng đất lệch, nghe đồn chín trăm năm trước có một con yêu long ở núi Phù Ngọc ngoài biển Đông dẫn theo hơn một ngàn tiểu yêu quái làm loạn,
Viêm Đế phái hơn trăm đại tướng Thần tộc đi cũn