
ọc xử lý.
Chuyện ồn ào "Tiêu Dao công Tử PK Băng sơn tài nữ", theo thời gian biến mất, từ từ bị người quên lãng.
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Đảo mắt, Tống Hàng Hàng vượt qua học kỳ thứ nhất ở thành phố K.
Về đến nhà, tất nhiên trong lòng rất vui mừng, nhưng thì ra lại không hưng phấn như trong tưởng tượng.
Chỉ vì một cú điện thoại của Cố Ngự Lâm, nói anh muốn ở lại Thượng Hải làm một hạng mục, không thể phân thân.
Cố Ngự Lâm một mực nói xin lỗi, cô bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận, trong lòng tính toán tự mình đi Thượng Hải, cho anh một niềm vui bất ngờ.
Nhưng cũng không thành công lên đường. Bởi vì vốn bà có sức khỏe tốt chợt vấp ngã, nằm trên giường bệnh.
Tống Hàng Hàng nhớ lại, cô hiểu rõ bà nhất, chính một năm này, bởi vì không chịu đựng nổi đau đớn khi bị gãy xương, cuối cùng ra đi khi đang ngủ.
Kiếp trước, cô đau lòng nửa năm, hàng đêm nhớ tới, hàng đêm khóc lóc, người vẫn nâng niu cô, che chở trong lòng bàn tay, người bà.
Năm tháng cuối cùng cũng lặp lại. Không có người có thể sửa đổi khi nó vốn là quỹ tích.
Sau khi cô về đến nhà bà ngày thứ năm, bà đột ngột mất.
Cô điều khiển xe chạy tới huyện nhà, khóc lóc trước trước dinh cữu của bà.
Cô biết với một người đã 91 tuổi như bà cô mà nói, thật ra cũng là một chuyện may mắn.
Trời cao cho cô trở lại, cho cô thêm 3 năm ở chung với bà, đây là sự cảm thông lớn nhất.
Cô ở trong lòng, thống hận trời xanh tàn nhẫn, rồi lại cảm tạ trời xanh đã ban ân.
Núi vẫn ở đây, cây vẫn còn đây, cả vùng đất ở đây, năm tháng này, tôi ở đây, còn muốn thế giới tốt đẹp đến thế nào nữa? Qua tết âm lịch, Tống Hàng Hàng nghênh đón học kỳ thứ 2 ở thành phố K.
Hôm nay cô từ một cán sự nho nhỏ ở Hội sinh viên đã thăng chức lên làm Bộ trưởng.
Khai giảng bắt đầu, trường học lại tham gia cuộc thi đua thương mại mang tầm cả nước, chỉ định toàn bộ Bộ trưởng Hội sinh viên phải tham gia, cũng cho mỗi người một giáo sư hướng dẫn.
Giáo sư hướng dẫn cho Tống Hàng Hàng, là Hứa Nghiêu Thực.
Lần thi đua thương mại này chủ yếu là tìm ra sáng tạo mới, giả định người dự thi mở một công ty độc quyền bán hàng sản phẩm DIY(*), thiết kế hình thức kinh doanh của công ty mới hình thành, cuối cùng là nộp luận văn thiết kế và hoàn thiện bài thuyết trình về nó.
(*)DIY
Do it yourself (DIY, tự tay làm lấy) là một thuật ngữ dùng để mô tả xây dựng, sửa đổi, hoặc sửa chữa một cái gì đó mà không có sự trợ giúp của các chuyên gia. Cụm từ DIY được đưa vào sử dụng phổ biến vào những năm 1950 trong dự án cải thiện nhà mà người dân sử dụng kĩ năng của mình để sửa chữa, tu sửa một cách độc lập.
Tống Hàng Hàng cẩn thận đọc tài liệu về nội dung cuộc thi, sau đó chủ động liên lạc với Hứa Nghiêu Thực, cùng anh thương lượng ý tưởng thiết kế.
Hứa Nghiêu Thực cũng rất nghiêm túc, trực tiếp đề nghị với cô, trước tiên cần khảo sát thực tế.
Vì thế vào 2h chiều thứ bảy hôm đó, hai người gặp nhau ở khu buôn bán nổi tiếng nhất thành phố K.
"Nơi này là nơi người trẻ tuổi thành phố K tụ họp, " Hứa Nghiêu Thực nói, "Rất nhiều nhà thiết kế thời trang, thợ thủ công và đầu bếp nổi tiếng đều mở cửa hàng ở nơi này."
"Tôi đã tới đây một lần." Tống Hàng Hàng tiếp lời, "Ấn tượng khắc sâu nhất chính là ‘cửa hiệu ô vuông’(*)."
"Không sai, ‘cửa hiệu ô vuông’ chính là trọng điểm của khảo sát lần này!"
‘Cửa hiệu ô vuông’, tên như ý nghĩa, các thương phẩm trong cửa hàng được bày trong những ô vuông nhỏ được thiết kế riêng, điều kỳ lạ chính là, những thương phầm này không phải chủ cửa hàng nhập về, mà là do chính những người khách hàng tự mình chế tác, gửi ở “cửa hiệu ô vuông” triển lãm hoặc tiêu thụ. Mà lợi nhuận “cửa hiệu ô vuông” cũng là trích phần trăm tiền cho thuê ô vuông.
Bởi vì tiền cho thuê ô vuông của “cửa hiệu ô vuông” cũng không đắt, thường là một đến hai trăm một ô một tháng. Phương thức này được rất nhiều người trẻ tuổi hoan nghênh, không chỉ ở thành phố K, trên toàn thế giới đều thịnh hành hình thức kinh doanh độc đáo mới mẻ này.
Nhưng cực thịnh tất suy (*phát triển lên đỉnh điểm thì tất sẽ đi xuống). Thông qua khảo sát cùng phỏng vấn các chủ tiệm, Tống Hàng Hàng và Hứa Nghiêu Thực trực tiếp lập được tài liệu, ‘cửa hiệu ô vuông’ là một ngòi nổ! Hiện tại bọn họ đứng trên con đường này, đã có bảy cửa hàng! Cạnh tranh khốc liệt cùng người yêu thích các sản phẩm thủ công có hạn, quy định chặt chẽ về sự phát triển của “cửa hiệu ô vuông”, không ít các ô vuông của
“cửa hiệu ô vuông” đều bỏ trống.
Sách lược phát triển theo chiều hướng “cửa hiệu ô vuông”, hiển nhiên không phải là một chủ ý tốt.
Tống Hàng Hàng đã học qua trên khóa, một công ty phát triển, có ba loại mô hình chiến lược có thể lựa chọn, theo thứ tự là “Nhẹ vốn”, “Khác biệt hóa”, và “Tập hợp hóa”. “Nhẹ vốn” nhằm vào ngành sản phẩm số lượng lớn; “Khác biệt hóa” là đi theo con đường không giống người khác, cho dù là sản phẩm xa xỉ hay giá rẻ, mấu chốt là ở chỗ có đặc sắc riêng; “Tập hợp hóa” là chuyên tập hợp sản phẩm tiêu thụ thành từng khu hoặc cụm riêng biệt.
Vật hiếm mới quý. Sản phẩm thủ công mặc dù ai ai cũng