Tướng Quân Lấy Chồng

Tướng Quân Lấy Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321913

Bình chọn: 7.00/10/191 lượt.

g cầm quạt gõ cái trán của mình, hơi cúi đầu, lẩm bẩm một tiếng, “Nàng còn không có trả lời ta nga.”

Nàng nhẫn hết nổi rồi, không cần tốn hơi thừa lời, tay nắm thành quyền trực tiếp vung lên.

Hắn lập tức nhảy ra xa, hướng nàng thở dài, tiếp theo cười nói: “Đừng tức giận, đừng tức giận, không trả lời thì không trả lời.”

“Thật là không hiểu, vì sao mỗi lần nghe ngươi nói ta chỉ muốn đánh ngươi một trận.” Nàng mơ hồ không rõ nói thầm.

“Nương tử nàng nói cái gì?”

“Quan ngươi chuyện gì?”

“Chúng ta đây có muốn hay không đi ra ngoài dạo chơi?” Hắn lập tức nói lái sang chuyện khác.

Nàng liếc hắn một cái, “Vì sao không đi?”

Lý Dật Phong lần nữa bám dính lấy nàng, cười nói: “Vậy chúng ta thu thập một chút liền xuất môn ba.”

“Chỉ có hai người chúng ta thôi sao?”

“Nếu như nàng muốn thì chỉ hai người chúng ta thôi .”

“Ngươi có ý tứ gì?”

Vừa thấy nàng nhướng mày, hắn lập tức xoay người ra bên ngoài đã đi, “Chúng ta đi thôi.”

“Ta trở về phòng thay y phục một chút.”

“Thay y phục ư?”

“Làm sao vậy?”

Lý Dật Phong gập lại quạt, âm thanh mang theo chút cẩn thận hỏi: “Ta cùng nàng đi có được hay không?” [pó tay a này, lì ớn (_ _!)'>

Nàng thật rất muốn đánh người nha, bất quá nàng nhịn xuống, không nói một câu xoay người rời đi.

‘Không nói lời nào a!’—– hắn tự diễn giải thành ‘nàng ngầm đồng ý’, cho nên thật cao hứng lút cút chạy theo nàng.

Không ngờ, vừa tới trước cửa phòng liền nghe “Phanh” một tiếng, đã bị người nhốt ở bên ngoài.

Hắn chỉ có thể sờ sờ mũi, đứng ở ngoài cửa chờ. Ai, nương tử thật keo kiệt nha! Đợi đến lúc cửa mở ra lần thứ hai thì, hắn chỉ có thể sững sờ tại chỗ!

Trên đời có một chuyện hoàn-toàn-triệt-để hạ gục tự tôn của nam nhân,

đó chính là, thê tử của mình so với mình còn oai hùng hiên ngang, so

với mình lại khí khái ngất trời, so với mình càng phong độ tuấn dật!

Hiện tại, Lý Dật Phong thật sâu sắc cảm nhận được sự mất mặt này.

“Nàng lúc mặc đồ bạch y khí chất so với mặc hồng y thì hoàn toàn bất đồng a.” Hắn không khỏi cảm khái.

“Đi thôi.” Nàng lướt qua hắn hướng ra ngoài cửa.

Tửu quán, trà lâu…là những nơi tản mạn nhàn nhã nhất, mà lúc này hai

người đang đứng ở giữa nhai đạo (*khu phố), bên trái là trà lâu, bên

phải tửu quán.

“Chúng ta đi đâu?” Lý Dật Phong bèn hỏi.

Ôn Nhược Thủy liếc hắn một cái, hướng trà lâu đi đến.

Hắn ở phía sau gọi, “Ta tưởng nàng muốn mời ta uống rượu.”

“Ta không tùy tiện mời ai uống rượu.”

“Vậy lần trước không tính là mời sao?”

Nàng cước bộ dừng lại, sau đó thản nhiên nói: “Đó là ta uống say.”

Lý Dật Phong ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng của nàng . Đêm hôm đó nàng

nước mắt như mưa, từng giọt đều thấm đẫm lòng hắn, vậy mà sau khi

tỉnh rượu nàng phảng phất như không nhớ một hồi say rượu đó.

Hai người mặc kệ tướng mạo lẫn khí chất đều xuất chúng hơn người, vừa xuất hiện liền vô luận thế nào đều là thập phần bắt mắt.

Thế nên hai người bước vào trà lâu vừa liếc mắt, tiểu nhị chạy bàn lập tức đến bắt chuyện.

Hai người tìm một vị trí cạnh cửa sổ trông ra đường ngồi xuống, gọi một ấm trà xanh, vài đĩa điểm tâm.

“Chúng ta ở chỗ này giải sầu sao?” Lý Dật Phong thử thăm dò.

Ôn Nhược Thủy giương mí mắt, nhàn nhạ đáp: “Ngươi nếu có chuyện khác, cứ việc đi làm, không cần quản ta.”

Hắn gảy nắp chén trà, lơ đãng nói “Nàng thật tình ước gì ta hiện tại có việc đúng không?”

“Ngươi ở hay không cùng ta có quan hệ gì?”

“Ta tại, nàng không được tự nhiên.” Hắn như thật như giả nói.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng nhoẻn cười , “Nếu thật như vậy, ta sợ rằng cả đời cũng không được tự nhiên.”

Lý Dật Phong bị lời của nàng làm nghẹn, giãy dụa nói: “Đả kích ta thực sự khiến nàng cảm thấy cao hứng vậy sao?”

“Chí ít còn có thể làm ta hài lòng, không phải tốt ư?”

Hắn nghe vậy nở nụ cười, “Tốt lắm.”

Trên đường đột nhiên trở nên rất ầm ĩ, Ôn Nhược Thủy hiếu kỳ hướng bên ngoài nhìn lại.

“Xảy ra chuyện gì?”

Tiểu nhị vừa bưng điểm tâm đến thì vừa lúc nghe được nghi vấn của nàng, liền cười nói: “Ngày hôm nay thiên kim nhà Trương viên ngoại Bắc thành ném

tú cầu kén rể, bây giờ phỏng chừng sắp bắt đầu rồi.”

“Cảm tạ tiểu nhị ca.” Ôn Nhược Thủy quay đầu lại hướng tiểu nhị cười cười.

“Khách quan ngài không cần khách khí.”

Tiểu nhị vừa đi, nàng nhìn về phía đối diện, tự tiếu phi tiếu: “Nguyên lai ngươi xuất môn chính là vì cái này a.”

“Trùng hợp, thật là trùng hợp a.” Lý Dật Phong dưới tình thế cấp bách nắm tay nàng, gấp gáp biện giải.

Nàng nở nụ cười, rút tay về, mày liễu giương lên, nói: “Dù sao cũng không có việc gì, chúng ta cũng qua nhìn một cái xem sao.”

“Nương tử, đây thực sự là trùng hợp thôi mà.”

Nàng thân thủ che cái miệng của hắn, đầu mày cau lại, “Kêu loạn cái gì?”

Muốn cho tất cả mọi người biết nàng là nữ phẫn nam trang (* nữ giả

thành nam) sao?

“Ta chỉ là sợ ngươi hiểu lầm thôi.” Bất quá,

nếu nàng hiểu lầm một chút cũng tốt, chứ nàng bình tĩnh tự

nhiên như bây giờ làm hắn rất nhụt chí nha.

“Đi


Insane