Disneyland 1972 Love the old s
Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327643

Bình chọn: 9.00/10/764 lượt.

à tiếng hót của chim vàng

anh, là chim khổng tước xòe đuôi, là dương liễu đón gió, là sóng nước

lăn tăn, là lá đỏ rơi nhẹ, tất cả đều được thể hiện trong những tiết tấu và động tác của cơ thể con người. Tích Âm khi bảy tuổi đã có thể lĩnh

hội được điều này. Cô ấy tài năng trời phú, lại là người có tính chăm

chỉ, không có sự hướng dẫn của thầy dạy, chỉ dựa vào quan sát, khắc khổ

nghiên cứu, mà có thể hiểu biết tinh thông. Các động tác múa tuy còn non nớt, nhưng có thể cảm nhận cái đẹp của sự chuyên tâm, phong vị thật

khác biệt”. Diệp Chiêu cảm thán nói: “Tôi năm đó mười ba tuổi. Đúng lúc

không luật không trời, gặp lúc bố Tích Âm làm huyện lệnh ở huyện Kim

Dương gần thành Ung Loan, cô ấy thỉnh thoảng đến nhà tôi ở nhờ. Tôi thấy cô ấy dễ xấu hổ, mau nước mắt, diện mạo cũng rất xinh đẹp đáng yêu, bèn thường xuyên trêu ghẹo, ví dụ như lấy con rắn hoa cải hù dọa v.v… Tính

nết của cô ấy rất tốt, rất ít khi tức giận, mối quan hệ dần dần cũng tốt lên. Có một ngày cô ấy lén lút trốn trong phòng học múa, bị tôi nhìn

thấy. Vô cùng kinh ngạc vì cảnh đẹp, tôi bèn cổ vũ mấy câu, cô ấy rất

vui mừng. Cũng rất thương cảm tại sao thiên hạ không thể dung nạp một

người con gái xuất thân bình thường học múa, cho dù cố gắng thế nào cũng không có người nào thưởng thức cả. Câu nói này đã động đến trái tim

tôi, liền vỗ ngực bảo đảm, tìm cho cô ấy vài người không nói linh tinh

đến làm khán giả, cô ấy tuy không muốn, nhưng lại không ngăn được sự

ngoan cố của tôi…”.

“Cô thật là lung tung…” Hồ Thanh lấy tay đỡ

trán: “Lúc đó mấy người có quan hệ tốt với cô là đám chỉ biết ăn uống

chơi bời, bắt nạt bạn bè, sau đó còn tâng bốc sự lưu manh của cô phải

không? Cái chính kiến này thật là không có tí đầu óc nào cả”.

Diệp Chiêu buồn bã nói: “Tôi lúc đó thực sự không có đầu óc. Tích Âm tuổi

lại còn nhỏ, cả hai người đều phạm sai lầm, không biết đâu là nặng nhẹ

đã làm bừa. Những việc như dùng khinh công đưa cô ấy ra khỏi viện, chạy

ra ngoài để nhảy múa gì gì đó thì không nhắc tới nữa, dù sao mấy tên mồm to uống say lại để việc này lan ra ngoài, mặc dù tôi đã bẻ năm cái răng để dạy cho hắn ta một bài học, nhưng việc này vẫn bị các vị trưởng bối

của Diệp gia và Liễu gia biết. Tích Âm bị bố đánh cho một trận, nằm trên giường nửa tháng vẫn chưa ngồi dậy được, lại còn bị phạt đi tụng kinh

trước Phật, bị cấm cửa nửa năm trời”.

Hồ Thanh hỏi: “Thế còn cái đồ đầu sỏ gây họa như cô thì sao?”.

Diệp Chiêu: “Bố tôi bắt tôi quỳ xuống chịu phạt, tôi trèo tường chạy mất”.

Hồ Thanh cảm thán: “Thật là không còn chút thể diện nào hết”.

Diệp Chiêu tức nói: “Nếu ông ấy lấy một cây gậy thủy hỏa hay cái trượng tới, thì tôi sẽ ngoan ngoãn quỳ xuống để cho ông ấy đánh một trận cho hả

giận. Đằng này ông ấy lại khí thế hằm hằm cầm cây đao đầu quỷ lao tới,

tôi là con ngốc mới không chạy đi!”.

Hồ Thanh thấy mặt cô ấy hơn run lên, im lặng hồi lâu, lại hỏi: “Sau đó thì sao? Cô ta có giận cô không?”.

Diệp Chiêu lắc đầu: “Không biết, tôi ở bên ngoài ngao du hơn hai tháng, đợi

bố ra ngoài mới về. Người nhà tôi cấm tôi gặp em họ Tích Âm, tôi vẫn

thỉnh thoảng trốn đi tìm cô ấy chơi, nhưng cùng nhau ra ngoài thì không

bao giờ có nữa. Cô ấy là người thích giấu trong lòng, cho dù tức giận

cũng không nhìn thấy, cho dù tức giận thế nào đi nữa, thì cũng gọi tôi

một điều anh họ hai điều anh họ”.

Hồ Thanh nghĩ một lúc, hỏi: “Chỉ thế thôi? Không có gì khác?”.

Diệp Chiêu vò vò đầu: “Hại cô ấy bị đánh thì chỉ có lần đó, chắc là không có chuyện gì lớn nữa đâu? Cô ấy bao nhiêu năm không nhắc đến, làm gì có

cái bụng hẹp hòi thế? Chắc là cũng cho qua rồi, nếu không sao lại tặng

áo rét cho tôi khi ở trong quân đội chứ? Áo dày mấy lớp, lại còn thêm da cáo, khâu rất chặt chẽ ấm áp!”.

Hồ Thanh do dự hồi lâu, chắc là cũng nghĩ thông, đang định mở miệng.

Diệp Chiêu lại tùy tiện bổ sung: “Chỉ có nhà ngươi thích nói nhiều về mấy chuyện vớ vẩn của năm đó thôi”.

Hồ Thanh nuốt lại lời định nói, mỉm cười nói: “Không sai, tôi thích nhất là nhắc lại những chuyện năm đó cô bắt nạt tôi”.

Diệp Chiêu quả quyết nói: “Nam nhi không nên hẹp hòi quá, phải độ lượng một chút!”.

Hồ Thanh hơi ngớ người một chút, cười rất nhanh khiến mắt thành một đường

thẳng, anh ta nhẹ nhàng cúi đầu nói: “Tướng quân nói rất phải, đáng tiếc là cái bụng Hồ Ly này đã nhỏ sẵn rồi”.

Có cơ hội trả đũa hai người Diệp Chiêu và Hạ Ngọc Cẩn, bỏ lỡ mất thật đáng tiếc biết bao?

Cả đời kiếp này e là không thể gặp được một việc hay như thế.

Anh ta tiếp tục hẹp hòi chuyển cái ghế, cắn hạt hướng dương, uống vài ly

trà thơm, vừa vui mừng nhìn sự náo nhiệt của Nam Bình Quận Vương, vừa

tìm cơ hội nào đó để thêm dầu vào lửa là được rồi.

Tích Âm cũng là một cô nương mười tám tuổi rồi, không gả chồng mau thì không kịp mất.

Vì thế Diệp Chiêu rất lo lắng.

Hồ Thanh là một người rất khó nắm bắt, nói Đông thì chỉ Tây, nói Nam lại

chỉ Bắc. Bị ép buộc cuối cùng anh ta lại nhả ra một câu: “Diệp tướng

quân, biết nhau lâu như thế, chẳng lẽ cô không hiểu tôi sao?”.

Diệp Chiêu ngạc nhiên lắc đầu.

Hồ Thanh “khó