
ái hậu đã triệu bà vào cung, dặn dò kỹ lưỡng rằng đứa con dâu này ở
tình huống đặc biệt, sau này sẽ giúp Thánh thượng làm việc, sẽ có lúc
dùng đến, bảo bà không được bắt ép quá nghiêm khắc với quá nhiều quy tắc lễ nghĩa, không được ỷ thế mẹ chồng, làm nguội lạnh lòng trung của công thần, cho dù có lúc không thích, sau này cứ làm như không thấy là được.
Ra ngoài chị em đều dùng ánh mắt thương hại nhìn bà rồi khuyên nhủ: “Con
dâu nhà bà chỉ là hơi kênh kiệu một chút, tính khí hơi cứng nhắc, va
chạm lâu lâu cũng sẽ quen thôi, dù sao thì vẫn còn có con dâu cả hiếu
thuận với bà”. Có người không biết ăn nói còn bảo: “Dù sao con trai bà
cũng không có hứng thú với con đường làm quan, may mà có thể dựa vào con dâu, cũng coi như là việc hay”.
Mỗi lần nghe thấy câu này, bà chỉ hận nỗi là không thể “phì” một tiếng vào mặt người đó.
Nếu con dâu không thể quản lý việc nhà, hiếu thảo với mẹ chồng, đối tốt với tướng công thì lấy về để làm gì?
Phu quân của An Thái Phi là An Vương do quá bận với chính sự quốc gia nên
đã mệt mỏi qua đời, khiến bà còn trẻ tuổi mà đã lâm vào cảnh góa bụa.
Hàng năm bà đều tham gia cứu tế nạn dân, quyên góp tiền hương khói cho
nhà chùa, thực ra An Thái Phi cũng không phải là hạng phu nhân độc ác
gì. Con trai bà hồi nhỏ nhiều bệnh tật, suýt nữa chết yểu, vài năm gần
đây mới dần dần khỏe lại. Cho nên bà có phần yêu chiều, hiện tại tuy
hành sự có phần phóng đãng, danh tiếng cũng có phần khó nghe, nhưng ít
khi gây rắc rối gì cho gia đình!
Nhưng bọn họ lại rỉ tai nhau cái gì mà: “Con trai nhà Thận thân vương, con thứ nhà Tướng quân uy vũ, có
ai không phải là tuổi trẻ tài cao, phẩm mạo đoan chính? Quyền thế tướng
quân che trời, lấy cái đồ bỏ đi nhà An Vương đúng là lãng phí”.
Phải rồi, con trai bà không có tài cán gì, nhưng bà là mẹ, trong lòng chỉ
biết yêu thương con. Gia đình bà cũng không phải là loại mặt dày mày dạn dựa vào đàn bà để có cơm ăn mà không biết xấu hổ nên làm sao có thể
nhẫn tâm để con trai bị phụ nữ đè nén cả đời không ngẩng đầu dậy được?
Lấy được một con chim cút nghe lời hiểu biết chẳng phải là tốt hay sao? Ai dám mơ với đến phượng hoàng chứ?
An Thái Phi rất không cam tâm, nhưng bà không dám phản đối, lời của Thái
hậu bà đành phải nghe theo răm rắp. Cho nên từ khi Hạ Ngọc Cẩn thành
thân đến nay, bà ôm đầy một bụng tức, thường xuyên lấy nước mắt rửa mặt, nhưng vẫn không dám làm gì. Chỉ dám lén lút than thở với con dâu lớn,
mong cái ông Diêm Vương sống này mau mau chán con trai mình, cút ra khỏi nhà, đi tìm người đàn ông khác có tài cán hơn.
Bây giờ Hạ Ngọc
Cẩn cổ vũ mẹ: “Cô ta mang binh khí trống giong cờ mở vào nhà ta cốt để
cho con thấy uy mà sợ. Lúc động phòng con tức giận muốn bỏ đi, cô ta
không ngăn cản cũng không khuyên nhủ! Lại còn ngầm giấu binh khí trong y phục, không hiểu là có dụng ý gì nữa. Con đi khỏi nhà vài ngày không
về, cô ta chẳng quan tâm cũng chẳng hỏi han… Người đàn bà này đã không
coi con ra gì, hà tất lấy con làm gì cơ chứ? Nếu đã chọn con, tại sao
hành sự lúc nào cũng dùng vũ lực, lúc nào cũng làm con mất mặt? Bất luận thế nào con cũng phải cho cô ta biết tay mới được! Không bắt cô ta phục không được! Mẫu thân, dù thế nào mẹ cũng là bề trên của cô ta, phải ra
oai để bắt cô ta làm tròn phận của con dâu”.
“Không sai!”. An
Thái Phi càng nghĩ càng thấy đúng. Sự thương xót cho đứa con trai nhỏ
lấn át nỗi sợ hãi người con dâu, bà lấy lại uy phong, ưỡn thẳng người
lên phẫn nộ nói: “Cho dù cô ta là tướng quân do Hoàng thượng đích thân
phong, trước tiên cũng là con dâu của An Vương phủ! Ta không tin cô ta
dám ngỗ ngược với ta!”.
“Đúng! Phải như vậy!”. Hạ Ngọc Cẩn kéo được viện binh, cứ gật đầu liên tục.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi giờ mão vừa đến, Diệp Chiêu hết hạn nghỉ phép,
chuẩn bị thượng triều. Trước khi đi, Diệp Chiêu đến trước cửa phòng An
Thái Phi, cung kính đứng bên ngoài, bảo a hoàn vào bẩm báo, đợi để thỉnh an.
Mẹ chồng của An Thái Phi là Hoàng Thái hậu nên sau khi thành thân, bà sống khá nhàn tản, hàng ngày phải đến giờ thìn bà mới ngủ dậy. Bây giờ, con dâu phải sớm tối đúng giờ vì không dám trễ giờ vào triều,
bà đành ngáp ngắn ngáp dài, vảy nước lạnh lên mặt mấy lần, nghiến răng
ra khỏi giường, mặc quần áo để ra đón con dâu đến thỉnh an.
Diệp
Chiêu dìu bà đi ra phòng bên, sau khi hỏi thăm xong, hai bên nhìn nhau
chẳng còn gì để nói. Cuối cùng Diệp Chiêu cũng khen một câu: “Hôm nay
khí sắc của mẹ rất tốt ạ”.
Tốt gì? Đầu óc của An Thái Phi do ngủ
không đủ giấc nên cứ nhức nhối, phải một lúc lâu mới lạnh lùng gật đầu,
sau đó ngáp vội rồi làm ra vẻ tỉnh táo, chuẩn bị lời giáo huấn.
Không ngờ, bên ngoài có lính đến báo: “Tướng quân, đến giờ phải lên triều rồi”.
Diệp Chiêu vội vàng hành lễ, rồi chạy như bay.
An Thái Phi đập tay vào cái gối bông, ngồi ngây ra một lúc lâu, rồi tức
giận hỏi: “Vương Phi đâu? Sao còn chưa đến thỉnh an? Nó càng ngày càng
lười, không thấy mẹ chồng đã dậy rồi sao?”.
Khó khăn lắm mới đợi
được Diệp Chiêu về nhà. Vừa cởi áo giáp ra, Diệp Chiêu đã vội vàng đến
phòng chính, cung