
ười ra.
Hạ Ngọc Cẩn đi vào trong tiệm, bắt chước dáng điệu thận trọng, đập mạnh
tấm gỗ hay dùng trên công đường lên bàn, gác chân lên, quát lớn: “Nói
mau.”
Người phụ nữ phản ứng nhanh, thấy bộ quan phục trên người
anh ta tuy hơi kỳ quái, chất liệu lại không giống như làm giả, khuôn mặt như hoa như ngọc kia xem ra cũng có khí chất quý tộc, nghĩ rằng thân
phận không tầm thường, bèn thu hết can đảm, lập tức xông lên trước, quỳ
xuống nói: “Dân phụ Trương Hoàng Thị, bái kiến Thanh Thiên đại lão gia,
xin đại lão gia làm chủ cho”.
Hạ Ngọc Cẩn nghe thấy sung sướng: “Nghe ngươi nói, biết ngay là người tốt.”
Ông chủ Bảo Hòa Đường nhận ra Hạ Ngọc Cẩn, nhưng lại không nhìn ra bộ quan
phục kỳ quái kia, nghe thấy anh ta đang nói năng linh tinh, trong lòng
nôn nóng, vội vàng chạy lại thưa: “Quận Vương, ngài say rồi. Việc này cứ giao cho Viện tuần sát xử lý đi? Lát nữa tôi mời ngài uống ly rượu, có
hoa nương đẹp nhất tiếp ngài”.
Hạ Ngọc Cẩn nghe thế tức giận: “Nghe ngươi nói, biết ngay là kẻ gian!”.
Lão Đầu Dê thấy không thể cứ thế mãi được, ở phía sau ho lớn vài tiếng, cáo mượn oai hùm tuyên bố: “Vị này là Ngự sử đại nhân tuần thành mới nhậm
chức”.
Mọi người xôn xao cả lên. Ngoài Trương Hoàng Thị đang quỳ
ra, ai nấy đều ngẩng đầu lên nhìn trời và đều cảm thấy hình như trời đất có vẻ trở nên u ám hơn. Sự tình thật ra rất đơn giản.
Khổ chủ gây chuyện là họ Trương, tên là Trương Đại Bảo, sống ở thôn Trương
Gia gần Thượng Kinh. Con trai ông ta là Trương Tam Lang tháng trước bị
bệnh, được đưa đến Bảo Hòa Đường nhờ đại phu khám cho. Bốc hơn chục
thang thuốc về uống, nhưng càng uống thì bệnh tình lại ngày càng nặng
hơn, đến nửa đêm hôm qua thì xảy ra tình trạng nôn mửa, tình hình rất
nguy cấp. Trương Gia cho rằng lang băm của Bảo Hòa Đường làm hại người
nên mang con trai, con dâu và ba bốn người anh em nữa đến chặn ở cửa để
đòi lại công bằng. Đại phu của Bảo Hòa Đường chắc chắn đơn thuốc và
thuốc của mình không có vấn đề, mà là do Trương Tam Lang bị bệnh, người
nhà chăm sóc không tốt, nên mới làm cho bệnh tình xấu đi. Còn ông chủ
Bảo Hòa Đường thì lại chắc chắn là đối phương cố tình gây sự, mang đứa
con sắp chết đến để hòng đòi tiền.
Trương Hoàng Thị lau nước mắt, thút thít nói: “Dân phụ ngu dốt, cũng biết hổ dữ cũng không nỡ ăn thịt
con, mười mấy dặm vuông tròn quanh thôn Trương Gia đều biết Tam Lang là
đứa con trai tôi yêu quý nhất, làm sao có thể dùng nó để đòi tiền tài
được? Tôi chỉ cầu con trai tôi có thể khỏe lại, nếu như nó không khỏi
được, tôi sẽ bắt tên lang băm này đền mạng”
“Hoang đường!” lão
Đầu Dê quát lớn: “Cho dù là lang băm chữa bệnh làm chết người, cũng phải theo luật pháp chuộc tội, bồi thường cho nạn nhân là được, làm gì có
cái đạo lý đền mạng chứ?”.
Trương Đại Bảo yếu ớt hỏi: “Có thể đền bao nhiêu?”.
Trương Hoàng Thị giáng một bạt tai vào mặt ông ta. vừa khóc vừa mắng: “Ông
đúng là tên bị mỡ lợn che mất mắt! Con tôi còn chưa chết đâu?”.
Trương Đại Bảo mắt đỏ ngầu, vội vàng nói: “Bà đừng có mà làm bộ nữa! Nhà chúng ta tình cảnh thế nào không phải là không biết? Mấy năm nay hạn hán liên miên, thu hoạch không nhiều, ăn bữa nay nhịn bữa mai. Hai tháng nay
chữa bệnh cho Tam Lang làm nhà chúng ta chẳng còn gì ăn. Bây giờ đại phu cũng nói là nó không cứu được rồi, tôi với bà chết đói cũng đành, nhưng cũng phải nghĩ đến Đại Lang, Nhị Lang và Nựu Nựu chứ!”
Hai vợ chồng chẳng để cho người khác nói đã sinh sự cãi nhau, khiến mấy huynh đệ xung quanh vội vàng xúm vào khuyên giải.
Ông chủ Bảo Hòa Đường đến bên cạnh Hạ Ngọc Cẩn, lắc đầu nói: “Ngài xem, tôi nói hai con quỷ nghèo này muốn đòi tiền tôi mà”.
Đại phu cũng nói thêm: “Chữa bệnh có bao giờ cầm chắc chữa khỏi tuyệt đối.
Con trai họ vốn mắc bệnh ác tính, uống thuốc không khỏi, cũng là ý
trời”.
Hạ Ngọc Cẩn vốn đầu óc đã không tỉnh táo bị bọn họ làm cho càng quay cuồng thêm. Anh ta đi ra cửa lớn, đến bên đứa bé, nâng khuôn
mặt nhỏ bé tiều tụy vì bệnh tật của đứa trẻ lên, nhìn trái nhìn phải,
rồi còn bắt cả mạch nữa.
Lão Đầu Dê đi theo, nịnh nọt hỏi: “Quận Vương còn biết cả nghề y?”.
Hạ Ngọc Cẩn trừng mắt, giận dữ nói: “Lão tử làm sao mà biết được?!”.
Không biết còn bày đặt? Lão Đầu Dê vừa oán thầm trong bụng vừa đưa ra cho anh ta những ví dụ đã từng giải quyết của loại việc kiểu này: “Trước đây
những việc thế này, đều mời đại phu của nhà khác đến xem đơn thuốc, xác
nhận xem có phải bệnh nhân không cứu được nữa không, nếu có hiểu lầm,
thì hòa giải. Nếu người mắc bệnh có ác ý vu cáo, sẽ bị phạt đánh. Nếu là lỗi của đại phu, phải đền tiền”.
Ông chủ Bảo Hòa Đường đã cầm
sẵn trong tay mấy thỏi bạc, định theo lệ cũ hối lộ quan hệ, nhưng người
đứng trước mắt bây giờ lại là Nam Bình Quận Vương, em trai của An Vương
Gia cai quản việc mua bán cho Hoàng thượn, chồng của đại tướng quân có
trong tay bao nhiêu binh mã. Chẳng cần biết hắn ta thuộc loại thất đức
hay là thuộc loại không có mắt, chỉ biết là chắc chắn không thuộc loại
thiếu tiền. Muốn mua chuộc hắn bằng tiền giữa chỗ đông người hoặc mua
chuộc thủ hạ dưới