
hắn, cô bỗng cảm thấy tức giận, sau đó dứt khoát đi chân trần ra ngoài, nhưng nghe thấy hắn nói.
“Sẽ gặp thôi, em là người hiểu hơn ai hết, mặc kệ em đi nơi đâu thì chúng ta vẫn sẽ phải gặp lại nhau. Em biết rõ bỏ đi lúc này chỉ là trốn tránh mà thôi!”
Cô dừng chân, không cam lòng quay người lại, tức giận trừng mắt với hắn: “Hay là em cứ nghe theo lời đề nghị lúc trước của anh. Mỗi khi hai chúng ta gặp lại em cứ bổ một đao làm thịt anh đi, rồi sau đó tiếp tục sống tốt những ngày còn lại trong yên bình!”
“Em không làm được đâu.” – Cừu Thiên Phóng thở dài, ngồi dậy tựa đầu vào thành giường, hắn nhìn cô rồi nói – “Bởi vì em yêu anh.”
Câu nói đầy tự tin của hắn khiến cô thẹn quá hóa giận, tay nắm lại thành quyền. – “Đúng, em yêu anh! Nhưng cũng bởi vì yêu anh nên em không thể ở bên cạnh anh! Anh nói không hiểu vì sao em lại phản bội, tại sao lại muốn giết anh? Để em nói cho anh biết, bởi vì lần nào anh cũng khiến quá nhiều người phải chết, mỗi một lần em lại nghĩ rằng anh đã thay đổi, cứ mãi tham luyến mà chần chừ không ra tay, cuối cùng vẫn là đổi lấy quá nhiều mạng người. Do dự một ngày sẽ có vài người chết, một tháng, có thể hơn vạn người! Đó chẳng phải là do em đã hại họ sao? Chính là em!”
Khả Khanh vỗ ngực, khóc nấc: “Là do lỗi của em, anh có hiểu hay không? Chỉ vì em muốn được ở bên cạnh anh thêm chút nữa, một tháng hay một ngày cũng được, hoặc chỉ cần một giờ, thậm chí là từng giây từng phút đều quý giá, vì vậy em càng không dám cầu mong xa vời, nhưng cuối cùng vẫn phải ép mình mau ra tay với anh —— “
Tiếng thét của Khả Khanh cứ mãi quẩn quanh ở trong phòng, cô che miệng, giây tiếp theo xoay người định chạy khỏi phòng.
Cừu Thiên Phóng nhanh như chớp đã ào xuống giường, đưa tay tóm lấy hông của Khả Khanh, tiến tới ôm cô từ phía sau.
“Vì vậy em mới không phát hiện ra anh đã thay đổi, chưa nhận ra tình cảm của anh, không biết rằng chỉ cần em nói ra, anh sẽ đồng ý tất cả mọi chuyện.” – Hắn run rẩy ôm chặt lấy cô, thì thầm ở bên tai. – “Bất cứ chuyện gì, bao gồm cả anh.”
“Phóng… buông em ra…” – Cả người Khả Khanh run rẩy, cô dùng cả hai tay để đẩy tay hắn ra nhưng không thể.
“Không..” – Cừu Thiên Phóng siết chặt lấy cô, không để cô vùng thoát ra khỏi vòng tay của hắn.
“Buông em ra.” – Cô nắm chặt bàn tay hắn, cố kéo ra.
“Anh không buông!” – Hắn thét lên, trên trán đã nổi đầy gân xanh.
“Buông ra!” – Khả Khanh hét lớn.
Cừu Thiên Phóng bỗng nới lỏng tay và dứt đứt chuỗi vòng ngọc đang đeo trên cổ Khả Khanh, hắn nén giọng hét lên: “Giết anh đi! Em cứ giết anh đi, đến lúc đó em muốn đi đâu tùy thích!”
Những hạt châu ngọc có khắc trú thuật vương vãi đầy đất, chúng rơi xuống đập vào nền nhà, nảy lên rồi lại rơi xuống tạo thành những tiếng lách cách sinh động.
Khả Khanh kinh ngạc nhìn đám hạt châu dưới chân mình, sau đó xoay người mịt mờ nhìn hắn, chỉ thấy trong đôi mắt đen láy kia đang bùng lên lửa giận, hắn gầm lên.
“Tới đây giết anh đi! Em đã có lại được năng lực, tin rằng chuyện phá cửa sổ chạy ra ngoài quá dễ đối với em. Chỉ cần giết anh là em có thể rời đi! Hay em cần phải có vũ khí? Không thành vấn đề!” – Hắn nắm lấy tay cô kéo tới phòng khách.
Khả Khanh sợ hãi, hắn bị áp lực đè nén bấy lâu nên giờ mới bộc phát, cô hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể xanh lét nhìn mình bị hắn mạnh mẽ kéo tới phòng khách, trông thấy hắn mở cơ quan bên trong bức tường, đem những thứ binh khí kia vứt xuống đất.
“Em muốn cái gì ở đây đều có cả! Đao? Thương? Kiếm? Kích? Hay là dao ngắn?”
Cừu Thiên Phóng lấy ra một con dao găm và nhét vào tay Khả Khanh, tiếp đó hắn xé vạt áo ngủ trước ngực khiến vài chiếc cúc bắn ra ngoài, rồi hắn cầm lấy tay cô và dí mũi dao vào trước lồng ngực của mình, hai mắt đã bốc hỏa: “Nào đến đi, giết anh đi, chỉ cần đâm một dao là em được tự do, một dao đổi lấy ba mươi năm sống ung dung tự tại, rất đơn giản phải không? Chẳng phải em đã làm việc này rất nhiều lần rồi sao? Đâm đi! Đâm đi ——”
Khả Khanh bỗng đưa tay tát Cừu Thiên Phóng một cái, cắt ngang câu nói kích động của hắn.
Cả căn phòng rơi vào yên lặng.
Cú tát của cô không hề nhẹ, nó khiến khóe miệng hắn rịn máu.
“Khốn khiếp… anh là đồ khốn khiếp…” – Khả Khanh ngã ngồi xuống đất, lệ tuôn đầy mặt, khóc không thành tiếng, – “Đồ khốn… Tôi hận anh…. Tôi hận anh…”
Cừu Thiên Phóng buông lỏng tay, con dao găm nặng nề rơi xuống sàn nhà, nếu không phải do hắn ép, cô vốn không thể cầm nổi con dao đó, cô không bao giờ muốn đụng vào nó một lần nào nữa, không bao giờ!
“Tôi hận anh…” – Cô run rẩy khóc, miệng vẫn không tha. Có những thứ nếu nói ra quá nhiều, nó sẽ biến thành sự thực.
Hắn quỳ xuống, vòng tay ôm lấy cô, thủ thỉ. – “Không! Em yêu anh, yêu nhiều hơn ai hết, vì thế mới chịu đựng kiên trì lâu đến như vậy.”
“Anh… khốn khiếp!…” – Khả Khanh nức nở mắng, nhưng hai tay lại ôm chặt lấy hắn.
“Anh biết.” – Cừu Thiên Phóng nhắm mắt, ôm cô thật chặt, giọng nói của hắn chất chứa khổ đau – “Em có thể ra đi, cũng có thể ở lại bên cạnh anh, cùng nhau đối mặt với hết thảy mọi chuyện, chúng ta sẽ đi tìm Linh để hỏi rõ phương