
thuận theo tự nhiên
vậy, đến khi tôi đủ khả năng cho cô ấy một lời hứa hẹn, nếu duyên phận
vẫn còn, nhất định tôi sẽ cố gắng hết sức để cô ấy trở thành người hạnh
phúc nhất trên đời.” Đỗ Phong nói bằng giọng say sưa và tràn ngập hi
vọng. Liệu ông Trời có cho anh cơ hội ấy không?
"Đúng là anh suy nghĩ chín chắn hơn bọn em.” Dương Quang nói.
Nhiều cậu con trai tầm tuổi này hễ thích ai là điên cuồng theo đuổi, không đổ ý tới hậu quả. Đến khi đã thành công, cảm giác mới mẻ mất đi liên nảy
sinh mâu thuẫn, rồi chia tay, rồi tìm kiếm người mới. Ai có trách nhiệm
với tình cảm nhiều hơn chút thì sẽ cố gắng nhường nhịn người yêu, nhưng
chắc chắn không còn tha thiết như lúc đầu.
Đỗ Phong có rất nhiều ưu điểm đáng để học tập. Dương Quang trong lòng thầm nghĩ.
“Thực ra hồi học trung cấp chuyên nghiệp, tôi từng yêu một người. Chuyện tình trắc trở nên tôi mới hiểu rõ như thế. Tôi nghĩ, tình yêu mà chưa biết
trước được tương lai thì thật vô nghĩa. Hơn nữa, tôi cũng không thích
cái kiểu gặp dịp thì chơi. Tôi không hiểu vì sao nhiều người lại sẵn
sàng bỏ công sức ra để theo đuổi hết cô này đến cô khác như thế. Thứ tôi muốn tìm kiếm là thiên trường địa cửu, chứ không phải là từng được sở
hữu những gì.”
“Em cũng đồng ý với anh. Em nhất định sẽ tìm được một cô gái phù hợp với
mình và cô ấy cũng yêu em. Trước khi xác định rõ hai người có hợp nhau
hay không, em sẽ không dễ dàng buông lời hứa hẹn.”
"Đúng thế.”
Hai người họ từ lâu đã hiểu rõ con người nhau.
***
Nghe Những ngôi sao hiểu lòng tôi, lại cảm thấy thời gian trôi đi thật
nhanh. Chẳng mấy chốc Nguyễn Vần đã trải qua một năm học tập bận rộn.
Suốt một năm qua, cô dồn hết tâm trí vào việc học. Trên lớp, cô nghiêm túc
vẽ tranh, chăm chú nghe giảng và hỏi ý kiến giảng viên. Ngoài giờ học,
cô đến thư viện đọc sách, nâng cao kiến thức. Buổi tối, cô đến phòng tự
học làm bài tập, học tiếng Anh. Cuối tuần, cô lên phòng chức năng và
phòng mĩ thuật để luyện vẽ. Cứ như vậy, cuối kì cô nghiễm nhiên đạt được thành tích xuất sắc, nhận học bóng loại hai.
Tất cả những điểu này là nhờ bức thư của Dương Quang. Trong thư gửi Nguyễn
Vần, anh ké toàn bộ nội dung CUỘC nói chuyện giữa mình và Đỗ Phong cho
cô biết, rồi khuyên cô tập trung vào việc học. Nguyễn Vân vô cùng cảm
động, biết được suy nghĩ thực lòng của Đỗ Phong, cô lại quay về nhịp
sống bình thường. Cô không muốn tạo áp lực cho anh, thế nên cô viết một
lá thư nhờ Dương Quang gửi cho Đỗ Phong. Sau khi biết Dương Quang đã suy nghĩ cho mình như vậy, Đỗ Phong cũng rất cảm kích, càng thêm quyết tâm
nỗ lực học tập và làm việc.
Một năm qua, ngoài việc La San chia tay bạn trai, Trình Ngọc và Nguyễn Quân hẹn hò, thì không có thay đói gì lớn.
Cũng vì Nguyễn Quân kiên trì theo đuổi nên mới khiến Trình Ngọc cảm động.
Hơn nữa, càng tiếp xúc nhiều, Trình Ngọc càng cảm thấy Nguyễn Quân rất
tốt, rất thật lòng. Người xưa đã nói, chờ đợi một người mình yêu không
bằng chấp nhận một người yêu mình. Trong chuyện tình cảm, người nào yêu
nhiều hơn chính là người chịu nhiều thiệt thòi hơn.
Nguyễn Vân rất ngưỡng mộ tình cảm của anh họ và Trình Ngọc. Nghĩ đến mình vẫn
lẻ loi, cô chợt thấy chạnh lòng. Dù sao thì cũng may mắn, cô và
Trình Ngọc hiện giờ đã xóa bỏ mọi ngăn cách, thân thiết như xưa. Thôi thì coi như được tình bạn, mất tình yêu, chẳng ai được toàn vẹn bao giờ.
Đến khi khóa Nguyễn Vân phải tổ chức triển lãm tranh thì Đỗ Phong đã vào
năm cuối chuẩn bị tốt nghiệp. Sinh viên năm cuối kỳ một sẽ phải đi thực
tập, kì hai viết luận văn. Đỗ Phong vì bận đi thực tập khác, không thể
về tham dự triển lãm của Nguyễn Vân. Nguyễn Quân vì không lỡ xa Trình
Ngọc nên chọn viện thiết kế trong vùng. Chỉ có Dương Quang quyết định
thi lên cao học, nên ở lại trường để ôn tập.
Đi học môn tự chọn, Nguyễn Vân quen được khá nhiều bạn cùng sở thích, Nhạc Quảng Bác là một trong số đó. Thực ra hai người cũng khá có duyên, hôm
Nguyễn Vân đi lang thang trên sân bóng rổ, suýt bị bóng bay vào đầu,
chính Nhạc Quảng Bác đã đẩy cô ra. Lúc ấy cô không có tâm trạng để ý tới ân nhân của mình, nhưng Nhạc Quảng Bác lại khá ấn tượng với bộ dạng
ngốc nghếch đó của cô. Về sau gặp lại ở lớp tự chọn môn Văn học thưởng
thức, anh giải thích mãi, Nguyễn Vân mới nhớ ra. Từ đó, ngày nào Nhạc
Quảng Bác cũng đã sớm giữ chỗ cho cô, hai người dần trở thành bạn thân.
Nhưng dù có gặp gỡ bao nhiêu người, kết bao nhiêu bạn, thì cũng không ai thay thế được vị trí của Đỗ Phong trong lòng Nguyễn Vân.
Bao giờ anh mới về?
Nguyễn Vân nhìn cuốn lịch, đếm từng ngày Đỗ Phong đi xa.
"Nguyễn Vân!" Trình Ngọc vào phòng, vẻ mặt trầm ngâm.
"Tớ tưởng cậu đi cùng anh Quân đến buổi hội thảo thiết kế, về nhanh thế à?" Nguyễn Vân tròn mắt ngạc nhiên.
Lên năm ba, Trần Nhã Lộ chuyển về nhà. Nhà cô nàng cách trường chỉ vài điểm dừng xe buýt, ở nhà được ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, sinh hoạt cá nhân
cũng tiện và thoải mái, lại được bố mẹ chăm sóc.
Phòng chỉ còn Trình Ngọc và Nguyễn Vân, nhưng Trình Ngọc ban ngày luôn dính
lấy Nguyễn Quân, buổi tối mới có mặt. Thế nên cả