
này.” Đỗ Phong đưa bức ảnh cho Dương Quang, giữa chừng tay anh khựng lại khi nhìn vào bức ảnh.
Trong ảnh, cô gái mặc áo sơ mi màu hồng đang ngồi đọc sách trên bãi cỏ sau tòa nhà thực hành. Rõ ràng đây là ảnh chụp trộm.
“Tấm này em chụp trong giờ học chụp ảnh. Thấy cảnh đẹp nên chụp lại.” Dương Quang gượng gạo giải thích.
Đỗ Phong lấy lại tinh thần, nói: “À, đây là em gái Nguyên Quân phải không? Chụp đẹp đấy!”
Anh cố ý không nhắc đến tên Nguyễn Vân để chứng tỏ quan hệ không mấy gần gũi giữa mình và cô, tránh gây hiểu lầm cho người khác.
“Ờ nhỉ, anh Đỗ Phong tinh mắt thật đấy. Em không nhìn ra đâu!” Anh bạn cùng phòng trêu chọc.
“Tôi mệt rồi, đi tắm rồi ngủ trước đây!” Vừa nói, Đỗ Phong vừa cầm chậu đi vào nhà tắm.
Đi qua hành lang, anh bất giác nhìn về khu kí túc xá nữ phía đối diện.
Khung cửa sổ đóng chặt và rèm kéo kín. Có lẽ cô đã thôi lưu luyến. Nên
vui mới phải chứ! Vì sao anh lại có cảm giác mất mát thế này?
Thực ra Đỗ Phong cũng biết từng có một cô gái tên Nguyễn Vân mỗi đêm đều đứng bên ô cửa sổ dõi theo mình.
“Anh Đỗ Phong!” Dương Quang chẳng rõ từ khi nào đã đuổi theo sao, “Anh đừng nói với Nguyễn Vân nhé. Về…bức ảnh”.
Đỗ Phong gật đầu.
Dương Quang thở phào, quay đầu đi vào phòng.
“Nếu tôi là cậu, rôi sẽ nói với Nguyễn Vân!” Đỗ Phong đột nhiên lên tiếng.
Từ sau khi nói ra câu nói kia, Đỗ Phong không ngừng cảm thấy hối hận. Hối tiếc vì nếu Dương Quang thực sự nghe lời cổ vũ của anh mà đi thổ lộ
tình cảm với Nguyễn Vân, thì chính là tự tay anh đã đẩy Nguyễn Vân đến
bên người khác. Đây không phải là kết quả anh muốn.
Ân hận chính là khuyên người khác mạnh dạn đi tỏ tình trong khi bản thân
lại không có dũng khí ấy, chi biết trốn tránh như con rùa rụt cổ.
Nhưng lo lắng của Đỗ Phong là thừa, bởi Dương Quang không đi tìm Nguyễn Vân.
Dương Quang để toàn bộ tâm trí vào việc học, mặc dù kết quả các môn cơ
sở của anh rất xuất sắc nhưng các môn chuyên ngành thì anh không có năng khiếu cho lắm. Đây cũng chính là điều mà anh vô cùng tiếc nuối. Vì thế, anh rất ngưỡng mộ tài năng của Đỗ Phong.
“Dương Quang, đang học tiếng Anh à?”
Dương Quang đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, nhìn thấy Đỗ Phong, bèn ngôi bật dậy nhường chỗ.
Đỗ Phong liếc mắt qua cuốn sách, quả nhiên có bức ảnh. Nếu là người khác,
nhất định sẽ trêu chọc Dương Quang vài câu, nhưng anh thì cười không
nổi.
“Hôm nay là cuối tuần, anh em có vụ gì “hot” không?” Một người bạn cùng phòng ngó đấu sang.
"Làm việc của cậu đi, nhiều chuyện.” Đỗ Phong thờ ơ nói.
“Hai người đúng là vô vị! Anh em khác hễ cuối tuần một là đi chơi với bạn
gái, hai là lên mạng chơi game. Làm gì có ai như hai người, đâm đầu vào
học với chả hành!”
“Tôi van cậu, cậu đi làm việc của cậu đi. Đừng có quấy rối bọn tôi, hôm nào
tôi mời ăn lẩu. Ok?" Dương Quang đẩy anh bạn kia ra khỏi phòng.
“Hai thằng đàn ông thì có chuyện gì để nói? Giờ là tháng mấy rồi còn ăn lẩu? Muốn tôi chết nóng à? Thèm vào quan tâm hai cậu, tôi đi đây. Vô vị!”
Anh chàng oán thán.
"Dương Quang, cậu...”
“Anh có chuyện gì cứ nói thẳng đi. Anh với em cắn gì khách sáo.” Dương Quang cười.
“Cậu thích bức ảnh này lắm à?” Ngẫm nghĩ một lát, Đỗ Phong quyết định vẫn nên nói vòng vo.
"Ý anh muốn hỏi, em có thích Nguyễn Vân không à? "
Dương Quang bình thường nói năng khiêm nhường, ít khi đùa giỡn, tự dưng hôm
nay thẳng thắn thừa nhận khiến Đỗ Phong có phần kinh ngạc.
“Đúng là em rất thích Nguyễn Vân. Cô ấy trong sáng, cởi mở, không giống những cô gái khác. Nụ cười của cô ấy mang lại cảm giác ấm áp cho người đối
diện.”
Đỗ Phong vô thức gật đầu. Chính nụ cười ấy của Nguyễn Vân đã khiến trái tim đóng băng từ lâu của anh tan chảy.
“Nhưng em biết cô ấy không thích em, vì thế em mới quyết định giấu kín
tình cảm này, không để cô ấy biết. Chi cần ngắm tấm ảnh chụp của cô ấy
là em đã thấy tinh thần phấn chấn, cho dù phải đối mặt với việc học hành khô khan cứng nhắc đến mấy cũng không lo.”
Đỗ Phong không ngờ Nguyễn Vân lại tác động nhiều đến Dương Quang như vậy. Ánh mắt cậu ta toát lên sự thỏa mãn và hạnh phúc.
“Đã thích nhiêu đến thế chẳng lẽ cậu không muốn được ở bên Nguyễn Vân à? Vì sao phải giấu giếm tình cảm?” Đỗ Phong hỏi Dương Quang, nhưng thực chất là đang nói với chính mình.
“Yêu cũng đâu có nhất định phải nói ra? Với em thì chi cần trong lòng có cảm giác yêu một người đã là hạnh phúc rồi. Hiện tại em muốn tập trung tinh thần vào việc học. Em hi vọng Nguyễn Vân có thể ở bên người mà em ấy
yêu, sống hạnh phúc cả đời, không phải chịu bất cứ tổn thương nào.”
Nghe những lời Dương Quang nói, Đỗ Phong hoàn toàn có thể cảm nhận được tình cảm sâu nặng của cậu ta dành cho Nguyễn Vân. Đó là thứ tình cảm trong
sáng và vô tư, Dương Quang tình nguyện giữ kín nó để không gây áp lực
cho đối phương. Điểm này khiến Đỗ Phong rất nể phục.
Trước đây, thấy Dương Quang luôn tỏ ra đạo mạo, Đỗ Phong những tưởng đó chi là vờ vĩnh. Hiện tại xem ra đúng là bản chất con người của Dương Quang.
"Anh Phong, có phải anh nghĩ em "sến" lắm không?” Dương Quang gượng gạo gãi đầu.
Đỗ Phong vỗ vai cậu ta: “