
n rất hạnh phúc. Nếu cứ để cuộc sống rảnh rỗi thì chán lắm, chẳng
có ý nghĩa gì cả. Anh phải cảm ơn em mới đúng”.
Nguyễn Vân ôm lấy cổ anh, chìm đắm trong sự cưng chiều của anh.
Từ sau khi Đỗ Phong tốt nghiệp, hai người chia cắt hai đầu thành phố, chi
có thể đợi đến cuối tuần mới được gặp nhau, vi vậy họ đề rất trân trọng
quãng thời gian ngắn ngủi bên nhau. Chỉ cần rảnh rỗi, hai người sẻ cùng
nhau đi dạo phố, xem phim,... Những người đang yêu cuồng nhiệt luôn luôn không hết chuyện để nói, ngày náo hai người cũng đợi đến tối để lén
mạng trò chuyện với nhau, thậm chí trước khi đi ngủ còn gọi một cuộc
điện thoại.
Quãng thời gian đó nhanh chóng trôi đi. Nguyễn Vân bước vào giai đoạn thiết
kế trên máy vi tính, tốc độ nhanh hơn nhiều so với thiết kế thủ công,
dành ra được càng nhiều thời gian để học các môn chuyên ngành khác. Mọi
thứ dần dần đi vào quĩ đạo ổn định, hơn nữa, dưới sự kèm cặp tận tình
của Đỗ Phong, thành tích món Thiết kế của Nguyễn Vân càng ngày càng tiến bộ, chẳng mấy chốc đã được xép vào top đầu.
Cả học tập lẫn tinh cảm đều tốt đẹp quá mức khiến Nguyễn Vân không dám tin mình may mắn đến vậy. Cô thâm chí còn ngỡ rằng Đỗ Phong là thiên thần
phái xuống bảo vệ mình.
Cuộc sống trôi qua rất êm đẹp, ngoại trừ một lần gặp phải “sự cố kinh khủng”.
Hôm ấy đang trong kì nghi lễ Quốc Khánh, Đỗ Phong có việc phải vê quê,
Trình Ngọc và Nguyễn Quân đi du lịch, Nguyễn Vân đành một mình ở lại
phòng. Kí túc sinh viên vốn không đông, lại không mấy an toàn, nửa đêm
có kẻ trộm lẻn vào, vì cửa lên cầu thang đã được quản lí khóa nên bọn
trộm chi có thể ra tay ở các phòng tầng một. Tối đó, Nguyễn Vân sơ sẩy
quên đóng cửa sổ, không may trở thành mục tiêu của chúng.
Đang mơ mơ màng màng ngủ, chợt nghe thấy có tiếng động lạ, Nguyễn Vân giật
mình ngồi dậy. Tim đập loạn xạ trong lổng ngực, cô cẩn thận vén màn, nhờ ánh trăng lờ mờ, cô trông thấy ba lô treo ở đầu giường đang bị móc vào
một cái gậy. Ý thức còn chưa rõ ràng, cô đã bất giác hét toáng lên. Kẻ
trộm hoảng hốt bỏ chạy, Nguyễn Vân run rẩy chui vào giường ôm con gấu
bông mà Đỗ Phong tặng, toàn thân toát mổ hôi lạnh. Cô còn nhớ, anh từng
nói con gấu bông này giống như đang ôm anh.
Trời vừa sáng, Nguyền Vân lập tức gọi điện thoại cho Đỗ Phong. Nghe thấy
tiếng khóc thút thít của cô, Đỗ Phong không khỏi lo lắng, bất chấp một
mỏi vội vàng bất xe ve trường.
Từ sau hôm ấy, Nguyễn Vân không dám một mình ở lại kí rức. Mỗi khi bạn
cùng phòng đi cả đêm không về, cô liền gói ghém đồ đạc chạy đến nhà trọ
của Đỗ Phong.
Cân hộ mà đơn vị phân cho Đỗ Phong khá tốt, phòng ngủ và phòng khách tách
biệt, có bếp và wc riêng. Hệ thống thông gió và ánh sáng cũng đầy đủ,
lại thêm tính ngăn nắp của Đỗ Phong, nên căn hộ luôn gọn gàng và sạch
sẽ. Nguyễn Vân mỗi lần đến đều mua một bó hoa tươi, tô điếm cho căn
phòng thêm rạng rỡ. Đỗ Phong thường xuyên làm món ăn ngon cho cô, Nguyễn Vân vui đến mức coi đây là nhà mình.
“Ngủ đi, muộn rồi đấy.” Đỗ Phong nhìn đồng hồ, nhắc nhỏ Nguyễn Vân.
Em chơi nốt ván này nữa thôi.” Nguyễn Vân tiếc nuối nắm chặt con chuột máy tính, mắt nhìn chằm chằm màn hình.
“Lần nào đến đây em cũng biến máy tính thành công cụ chơi game, không học thiết kế gì cả. Từ giờ không cho đến nữa!”
“Em nghe lời anh luyện tập nhiêu là được chứ mà! Em rất thích đến đây, có cảm giác gia đình. Hì hì.”
Cảm giác gia đình? Đỗ Phong chợt thấy rung động. Quả thực từ khi Nguyễn Vân thường xuyên đến, căn nhà này đã trở nên ấm áp vô cùng.
"Anh mệt rồi, đi ngủ trước nhé. Em đừng có chơi lâu quá đấy!”
Đỗ Phong ra phòng khách, mở chiếc giường gấp, nhường phòng ngủ lại cho cô. Anh là một người lí trí, không muốn làm những chuyện quá giới hạn với
người yêu trước khi kết hôn.
“Từ từ đã, anh đừng ngủ vội.” Nguyễn Vân lấy trong túi ra một lọ thuốc mỡ.
Dỗ Phong ngáp một cái, khó hiểu đi vào phòng.
“Anh bôi thuốc cho cm với. Không biết kí túc có con gì, lưng em bị cắn ngứa quá, đỏ hết cả lén rồi."
“Anh xem nào!”
Nguyễn Vàn cởi áo ngoài, bên trong lả áo hai dây, để lộ bờ vai trắng nõn
Sau vai cỏ có hai chỗ sưng lớn, thậm chí đã mưng mủ.
“Em không đi viện khám à?” Đỗ Phong cau mày.
“Em đi rói, đây là thuốc mua ở viện mà."
“Thế sao vẫn chưa đỡ thế này? Em không bôi thuốc phái khống?”
“Tự mình không bôi được nén phải nhở người khác, có lúc thì quên mít."
Đỗ Phong nhẹ nhàng bói thuốc cho cô.
“Á!" Nguyễn Vân chợt kêu lén vì xót.
“Còn biết đau ã? Phải bôi thuốc đầy đủ nhớ chưa?” Đỗ Phong vừa dặn dò, vừa thổi nhẹ vào vết thương của cô.
Trái tim Nguyễn Vân đập càng lúc càng nhanh. Không khí mờ ám lan tỏa khắp căn phòng.
Ánh mắt Đỗ Phong rơi trên làn da nõn nà của cô, hô hấp mỗi lúc một hỗn
loạn. Lí trí nhắc nhở anh phải rời đi, nhưng bàn tay anh lại không tự
chủ được mà vuốt dọc cánh tay cô.
Nguyễn Vân quay đầu lại như bị điện giật, tốc độ quá nhanh nên mũi đụng vào
cằm của Đỗ Phong. Anh bít ngờ giữ chặt lấy tay cô, khiến cô không thể
nào cựa quậy. Đôi môi anh quyến luyến làn môi anh đào của cô, lưỡi tham
lam tiến vào trong miệng cô.
Nguyễn Vân khó th