Disneyland 1972 Love the old s
Tương Tư

Tương Tư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322981

Bình chọn: 7.5.00/10/298 lượt.

nhưng đối với người này thực sự một chút ấn tượng cũng không

có, khi nghe đến tên họ của người này đầu óc trong phút chốc nổ tung,

bước chân không khỏi dừng một chút.

Nghĩ lại, sao lại trùng hợp như vậy?

Chỉ sợ người nọ cũng không dám công khai xuất hiện.

Vị này có lẽ là quản gia ở đây, thấy cô chần chừ, đưa tay ra hiệu xin mời: “Hứa tổng, bên này.”

Hứa Niệm đè xuống cảm giác khác thường

trong lòng, đã nhiều năm chưa từng nhớ lại chuyện cũ, đêm nay bỗng nhiên nổi lên cuồn cuộn sóng gầm, cô đi theo phía sau quản gia, trên đường đi chầm chậm tiến đến cầu thang xoay tròn.

Nhìn totem[1'> được chạm trổ trên tay vịn khiến cô vô cùng lo sợ, ngay cả thái dương cũng bắt đầu cảm

thấy run rẩy, tất cả mọi thứ giống như đã từng quen biết, rốt cuộc là do cô quá mẫn cảm và suy nghĩ nhiều hay là người đó thật sự đã đến Thanh

Châu?

[1'> Vật thể tự nhiên, nhất là động vật, được người Anh-điêng ở Bắc Mĩ cơi như biểu tượng của một bộ tộc hoặc gia đình.

Trong lòng cô có phiền muộn, trên đường đi cô luống cuống đi sai đường.

Rốt cuộc cũng tìm được Lục Từ ở căn phòng cuối hành lang, một mình cô nằm trên giường giống như ngủ mà không phải ngủ, trái lại trên người vẫn nguyên vẹn, đồng thời quần áo vẫn được mặc ngay ngắn gọn gàng.

Hứa Niệm không khỏi thở nhẹ ra, nếu thật sự là người đó, mục đích anh ta tiếp cận Lục Từ nên suy nghĩ sâu xa.

Lại nhìn quanh bốn phía không có nửa bóng người, chỉ có quản gia, vẻ mặt nghiêm túc đứng phía sau cô nói: “Lục

tiểu thư uống nhiều, không liên hệ được với trợ lí của cô, đành phải mạo muội làm phiền cô.”

Hứa Niệm đương nhiên biết được tửu lượng của Lục Từ, gật đầu xin lỗi: “Đợi cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ hỏi rõ ràng.”

Lục Từ và Đường tiên sinh này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, trước khi sự việc được sáng tỏ cô không nói được gì.

Hứa Niệm đưa tay vỗ vỗ lên mặt Lục Từ, giọng điệu lạnh đi vài phần: “Tiểu Từ.”

Lục Từ mở mắt ra, rốt cuộc nhìn không rõ

ràng, nhép miệng lại ngủ tiếp. Hứa Niệm thở dài, cam chịu số phận đỡ lấy nửa người cô ngồi dậy. Nhưng sức lực có hạn, người uống say lại ngủ mê, khiến cô lảo đảo cũng ngã theo.

Lục Từ bị cô đè nặng, lại còn oan ức mắng một câu: “Đau chết mất.”

Hứa Niệm tức giận nở nụ cười: “Mẹ mà thấy em như thế này, đến lúc đó em mới thực sự là đau chết.”

Chắc là nghe được giọng nói quen thuộc,

Lục Từ hơi hơi mở mắt ra, trong lúc nửa tỉnh nửa mê nhận ra người đứng

trước mặt: “Chị dâu?”

Hứa Niệm như cười như không nhếch môi,

sức lực trên tay cũng mang theo lực uy hiếp, dùng âm thanh chỉ hai người mới có thể nghe được: “Đến khi về rồi sẽ tính sổ với em.”

Từ trước đến này cô luôn bao che khuyết điểm của người mình, có việc cũng sẽ không tranh cãi trước mặt người ngoài.

Lại thử kéo người lên, phía sau bỗng

nhiên truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, vươn cánh tay cắt ngang đón

lấy, áo sơ mi màu trắng bằng vải dệt đắt tiền, còn có giọng nam trong

veo mà trầm tĩnh: “Để tôi.”

Cơ thể Hứa Niệm cứng đờ, cô chậm chạp quay sang nhìn qua, cuối cùng dừng trên khuôn mặt góc cạnh của người nọ.

***

Ngay tức khắc cả thế giới giống như đều yên lặng.

Khoảng cách rất gần, lại ngược sáng,

không thể nào phân biệt được rốt cuộc người này là chân thật hay là ảo

giác. Bên tai Hứa Niệm chỉ còn tiếng tim đập của chính mình, ánh mắt

người nọ sâu sắc mà sáng ngời, ánh mắt mang theo sắc xanh hổ phách.

Hơi thở anh nguy hiểm lại điềm tĩnh, trên người có mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Anh nói: “Hứa tiểu thư, đã lâu không gặp.”

Đúng rồi, chính là âm thanh này.

Lúc trước nghe qua điện thoại, thế nhưng ngay cả thanh âm của người này cô cũng không nhận ra!!

Lục Từ thấy người này, tủi thân, mếu máo

lại nói lên: “Đường Trọng Kiêu, anh gọi cho chị dâu em, khi trở về chị

ấy sẽ đánh chết em!”

Anh dường như không nhìn thấy người khác, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào Hứa Niệm.

Hứa Niệm hoảng hốt nhìn anh, mặt mày ngũ quan kia, tinh tế quan sát một chút, cuối cùng phát hiện quả nhiên là người gặp năm ấy.

Những năm này, cô là dựa vào hận người

này để tồn tại, mỗi ngày đều một lần trong mơ và hiện tại tưởng tượng

tình huống gặp lại người này. Tốt nhất giơ tay chém xuống, trực tiếp

chém trúng động mạch chủ của anh ta.

Hoặc là một phát bắn chết.

Nhưng mà mọi thứ lại tới quá nhanh, cô

còn chưa kịp chuẩn bị, người này bỗng nhiên cứ như vậy không hề báo

trước xuất hiện trước mặt cô.

Nắm tay Hứa Niệm từ từ thu chặt lại, cuối cùng thuận lợi giữ lại tất cả hận ý dày đặc vào lòng. Nhưng hiện tại cô không phải cô gái nhỏ ngây ngô kia, biết rõ sau khi làm như vậy, chỉ sợ cô và Lục Từ đều không ra được căn phòng này.

Phía sau sự yên tĩnh của nơi này ẩn giấu điều gì, cô cực kì rõ ràng.

Lý trí chiến thắng tất cả, Hứa Niệm hiểu được, cô mỉm cười đối mặt: “Đường Trọng Kiêu, anh lại còn dám trở về.”

Khuôn mặt cô vẫn luôn xinh đẹp, nụ cười

khiến người khác sinh ra vài phần ngẩn ngơ, sắc mặt vui vẻ hiện ngoài

đôi mắt tràn đầy hận ý. Cô hận anh, anh đương nhiên biết.

Đường Trọng Kiêu bình tĩnh nhìn Hứa Niệm, đáy mắt gợn sóng không sợ hãi, ngũ quan sâu sắc nhìn không ra cảm xúc

gì, Hứa Niệm tưở