
không dám sơ suất trong những giờ phút quan trọng
như thế này nữa”.
Thấy việc người mẫu đã được giải quyết, Khổng
Diễn Đình nói thâm vào tai Diệp Anh vài câu rồi rời đi trước. Còn sự chú ý của Reck và mấy nhà thiết kế khác lại hướng về trang phục được mặc
trên người nhóm người mẫu vừa đến của Diệp Anh!
“Đây là…”
Thấy những bộ trang phục mà người mẫu đang mặc lên người, Reck có chút không tin vào mắt mình. Anh ta nhìn mãi, không đừng được liền đến gần hơn để
nhìn, rồi lấy một bộ trang phục trên thanh treo di động xuống.
Đó là trang phục dạng quần.
Không.
Đó không chỉ là trang phục dạng quần. Trang phục dạng quần tuy hiếm gặp
trong làng thời trang cao cấp nhưng cũng không đến nỗi khiến người khác
kinh ngạc đến mức này.
Đây là trang phục kiểu Jumpsuit.
Không, toàn bộ những thiết kê này đều là Jumpsuit.
Reck và mấy nhà thiết kế khác vừa kinh ngạc vừa khó hiểu. Jumpsuit vốn là
kiểu trang phục ra đời từ lâu, thường dùng để may quần áo cho trẻ em,
hoặc quần áo bảo hộ lao động. Diệp Anh lại dùng làm hàng loạt thiết kế
tham dự cuộc thi thời trang nữ cao cấp châu Á lần này sao? Nhưng khiến
họ kinh ngạc, khó hiểu hơn cả là – tuy người mẫu vẫn chưa mặc xong
chúng…
“Trời ơi… Diệp tiểu thư…” Reck và mấy nhà thiết kế khác đều sững sờ đến mức không thốt nên lời.
Hậu trường tất bật, huyên náo. Những người mẫu vừa đến lần lượt mặc xong
trang phục dự thi của Diệp Anh. Cảm thấy bầu không khí khác lạ ở đây,
những người xung quanh cũng lần lượt đưa mắt nhìn sang… Cũng giống như
những nhà thiết kế đã sững sờ đến hóa đá, hầu như tất cả mọi người ở khu vực chuẩn bị hậu trường, bất kể là nhà tạo mẫu tóc, chuyên gia trang
điểm, nhân viên Ban tổ chức, hau những người mẫu khác, tất cả đều ngây
người.
Vui vẻ kéo nhẹ khóa áo sau lưng người mẫu lên, George đắc
ý, ánh mắt quẹt qua một lượt những người đang sững sờ. Anh ta luôn cho
rằng biểu cảm giương mắt ếch của anh khi lần đầu tiên nhìn thấy bản
thiết kế của Diệp Anh thật quá ngu ngốc, bây giờ thấy nét mặt họ, anh ta ngay lập tức tìm được sự cân bằng tâm lý. Không phải họ ngốc mà tai
Diệp Anh quả thực đúng là người đến từ ngoài hành tinh!
Không khí đột ngột yên tĩnh một cách kì quái.
Cũng đang chuẩn bị hậu trường, Sâm Minh Mỹ ngẩng đầu lên, cách khoảng năm,
sáu mét, dưới ánh đèn sáng trưng trong bầu không khí đột ngột yên lặng,
qua đám người hỗn loạn, chen chúc, cô nhìn thấy Diệp Anh. Từ một chiếc
ba lô cực lớn, Diệp Anh lấy ra sợi dây chuyền lấp lánh, đeo lên cổ một
người mẫu tóc ngắn. Diệp Anh dường như không hề nhận ra phản ứng xung
quanh, hoặc có lẽ là không bận tâm đến họ.
Sâm Minh Mỹ khẽ “hừ”
một tiếng bên trong lòng. Cô không tin Diệp Anh thật sự không buồn bận
tâm đến sự sững sờ và sùng bái trong ánh mắt những nhà thiết kế khác.
Chỉ có điều Diệp Anh giỏi giả vờ mà thôi. Cô ta tưởng rằng cố tỏ ra lạnh lùng, kiêu ngạo, bí hiểm, điềm tĩnh là có thể giành được nhiều sự săn
đón sao? Yên tâm, Diệp Anh, tôi sẽ khiến cô không thể giả bộ được nữa.
Sâm Minh Mỹ mím chặt môi, ánh mắt thâm hiểm. Không biết có phải là thần
giao cách cảm không, Diệp Anh chỉnh lại sợi dây chuyền trên cổ người mẫu xong cũng quay đầu nhìn bóng dáng Sâm Minh Mỹ đang cách mình một
khoảng, phía sau đám đông hỗn loạn. Đôi mắt xinh đẹp, sâu thẳm, tĩnh
mịch như hố đen, cô nhìn Sâm Minh Mỹ với ánh mắt lạnh lẽo, giễu cợt và
khinh miệt. Đột nhiên, Sâm Minh Mỹ cảm thấy dựng tóc gáy!
“Diệp tiểu thư!”
Reck hoàn hồn, kích động nói với Diệp Anh.
“Đây là tác phẩm dự thi của cô đêm nay sao? Thật không thể tin được! Cô lại
có thể cải tạo thiết kế áo liền quần được đến như vậy! Đây sẽ là màn
trình diễn chấn động lòng người nhất đêm nay.”
“Ừm, đúng là ý tưởng hết sức táo bạo, một cuộc cách tân dũng cảm!”
“Cô lấy nguồn cảm hứng từ đâu thế?”
“Thiết kế đầy sáng tạo, Diệp tiểu thư, tôi thật lòng khâm phục cô!”
Tuy trong lòng có chút phức tạp nhưng thấy thiết kế đặc sắc như vậy, những nhà thiết kế khác đều kích động ca ngợi!
Bên kia, thấy Diệp Anh được các nhà thiết kế tham dự cuộc thi vây quanh,
thán phục, Sâm Minh Mỹ nghiến răng, rồi nhìn đồng hồ đeo tay. Bảy giờ ba mươi lăm phút tối. Liêu Tu và Quỳnh An đáng lẽ phải đến rồi chứ. Sâm
Minh Mỹ có chút đứng ngồi không yên, ánh mắt hướng về phía cửa ra vào
hậu trường. Lúc sau, dường như nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó, là tiếng
bánh xe của từng thanh treo trang phục di động. Tiếng bánh xe ban đầu
gần như chìm trong những âm thanh ồn ào và hỗn độn của hậu trường, dần
dần, phát ra vài tiếng bàn tán xôn xao, từng thanh treo trang phục di
động xuyên qua giữa đám đông, Liêu Tu và Quỳnh An, người trước kẻ sau,
bảo vệ những bộ trang phục đã được là ủi thẳng tắp, vô cùng bắt mắt,
tiếng bàn tán xôn xao xung quanh cũng càng lúc càng lớn dần!
“Oh! My God!”
Các người mẫu tròn mắt!
“Không thể nào!”
Các nhà thiết kế kinh ngạc, tay đặt lên lồng ngực!
Trong hậu trường chen chúc, đầy thanh treo trang phục di động, mỗi người
chứng kiến sự việc đang diễn ra đều sửng sốt không hiểu chuyện gì đang
xảy ra. Liêu Tu và Quỳnh An nhìn nhau,