
vô cùng ngỡ ngàng. Hai người đều
biết tác phẩm dự thi đêm nay của Sâm Minh Mỹ vô cùng đặc sắc, khi xuất
hiện nhất định sẽ khiến mọi người kinh ngạc, cảm thán. Nhưng bây giờ,
biểu cảm trên mặt mọi người lại không phải kinh ngạc, cảm thán.
Mà giống như gặp ma vậy!
“Shit!”
Tròn mắt nhìn từng thanh treo quần áo đang được đẩy vào, tròng mắt George
sắp rơi ra ngoài đến nơi! Hỡi thượng đế, có phải điên rồi không?! Sao
anh ta lại thấy, những bộ trang phục trên thanh treo di động mà Liêu Tu
và Quỳnh An đang đẩy vào với những bộ trang phục bên cạnh mình…
Gần như…
Hoàn toàn…
Hoàn toàn giống nhau!
Đều là Jumpsuit!
Từng bộ đều được cắt may hoàn toàn giống nhau!
Thậm chí đến màu sắc cũng y hệt!
Nguyền rủa một tiếng, George xông đến, lật xem từng bộ trang phục mà Sâm Minh
Mỹ mang đến dự thi một cách khó tin, càng xem nét mặt anh ta càng khó
nhìn, không chịu được nữa, chửi rủa tùm lum:
“Shit! Đúng là sao chép!”
Lúc này Liêu Tu và Quỳnh An cũng nhìn thất tác phẩm dự thi của Diệp Anh trên người những người mẫu, nét mặt lập tức biến sắc!
Không!
Tuyệt đối không thể!
Hai nhà thiết kế tuyệt đối không thể cùng lúc đưa ra thiết kế gần như là
giống nhau hoàn toàn, giống đến hơn 90%, không thể dùng “ý tưởng trùng
hợp” để giải thích cho điều này được!
Sao chép. Hai chữ này như thể đang được treo lơ lửng, sáng loáng trong hậu trường sáng trưng như ban ngày!
Không khí như ngưng đọng trong phút chốc.
Sau sự kinh ngạc và khó hiểu ban đầu, hậu trường đột nhiên im phăng phắc.
Tất cả các nhà thiết kế, trợ lý, người mẫu, thậm chí chuyên gia trang
điểm, stylist, nhân viên có mặt tại đây và cả những người phụ việc đi
ngang qua đều đã nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
Sao chép!
Cuộc thi thời trang cao cấp châu Á, giữa hai nhà thiết kế mới, tài năng và
ăn khách nhất Sâm Minh Mỹ và Diệp Anh lại xuất hiện hành vi sao chép
trắng trợn, không hề nể nang, không hề che đậy! Hậu trường rộng lớn bỗng yên lặng đến mức kì quái, ngột ngạt, dường như chỉ cần một sợi tơ rơi
xuống cũng sẽ bùng lên một cuộc đại chiến! Mỗi người đều kinh ngạc, hoài nghi đưa ánh mắt hướng về phía Sâm Minh Mỹ và Diệp Anh lúc này cũng
đang ngỡ ngàng như nhau.
***
Trên sàn catwalk dài. Ánh đèn sân khấu rực rỡ, lấp lánh. Các khách mời ăn mặc sang trọng đã lần lượt
ổn định chỗ ngồi. Cuộc thi thời trang cao cấp châu Á khu vực Trung Quốc
đêm nay có khoảng mười mấy nữ minh tinh đang nổi có mặt cổ vũ. Mỗi nữ
minh tinh đều vắt óc suy nghĩ, cố gắng thể hiện gu thời trang sành điệu, tiên phong của mình. Trong đó trang phục của Phan Đình Đình gây được sự chú ý nhiều nhất. Cô ta mặc chiếc váy ngắn với họa tiết sóng đen trắng, kết hợp với áo khoác dáng dài và mái tóc xù, đội chiếc mũ màu xanh lam
thời thượng, cả người toát lên vẻ xinh đẹp, sành điệu. Cô ta ngồi ở hàng ghế đầu tiên, làm lu mờ tất cả các nữ minh tinh khác.
“Đình
Đình, cô hôm nay thật nổi bật.” Một nữ minh tinh ngồi bên cạnh khen
ngợi, Phan Đình Đình cũng cười ngọt ngào tán dương lại. Từ sau lễ trao
giải Quả cầu vàng lần trước, cô ta gần như giao hết cho phòng thiết kế
của Diệp Anh tạo hình thời trang cho mình khi tham gia các hoạt động
quan trọng. Cô ta hoàn toàn thay đổi diện mạo, một bước trở thành một
trong những nữ minh tinh có gu ăn mặc tinh tế nhất, hợp đồng quảng cáo
và làm gương mặt đại diện cũng ồ ạt được gửi đến.
“Ồ!”
Ánh mắt sắc bén đột nhiên nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc, Phan Đình Đình khẽ gọi, không để ý đến cuộc trò chuyện với nữ minh tinh bên cạnh, đứng dậy chạy đến trên đôi giày cao gót. Trong đám người qua lại nhộn
nhịp đông vui, Việt Xán mặc bộ vest nhung màu mực, thân hình cao lớn,
vững chãi. Anh đang nhìn di động, nét mặt có chút lạnh lùng gần như tàn
nhẫn.
“Đại thiếu gia!”
Níu lấy cánh tay Việt Xán, thấy các phóng viên truyền thông vội vàng chĩa hàng loạt máy ảnh về phía mình,
Phan Đình Đình vừa mỉm cười yêu kiều tạo dáng, vừa thân mật nói với Việt Xán đang cất điện thoại đi:
“Lâu lắm không gặp anh rồi! Tạ thị
là nhà tài trợ lớn nhất cho cuộc thi đêm nay nên em đoán anh sẽ có mặt,
quả nhiên không sai! Nếu không phải vì anh, em sẽ không đến đâu! Anh
ngồi chỗ nào? Em ngồi cùng anh được không?”
Nói rồi, Phan Đình
Đình kéo tay anh, đường hoàng ngồi xuống chỗ bên cạnh của anh ở chính
giữa hàng ghế đầu, hoàn toàn không bận tâm đến bảng tên “Tạ Việt Tuyên”
phía trên. Trong ánh đèn flash tới tấp của các phóng viên truyền thông,
Việt Xán đối đáp qua quýt với Phan Đình Đình đang nói liến thoắng, đột
nhiên cảm thấy một ánh mắt nham hiểm từ phía hàng ghế ngồi đối diện.
Hàng ghế thứ ba phía đối diện.
Một vị trí kín đáo.
Nét mặt tàn ác nham hiểm, Thái Na toàn thân vận bộ đồ da màu đen đang chằm
chằm nhìn anh, ánh mắt hiểm độc không thể nói hết. Nhưng khi Việt Xán
vừa nhìn qua, Thái Na đã biến mất tăm vào góc tồi như một cái bóng.
Ánh đèn khắp hội trường tắt lịm.
Chỉ còn các luồng sáng hướng lên sàn catwalk dài.
“Ban giám khảo đến rồi!”
Phan Đình Đình kéo chặt Việt Xán thì thầm.
Cùng với sự giới thiệu long trọng của người dẫn chương trình, mư