Polaroid
Tường Vi Đêm Đầu Tiên

Tường Vi Đêm Đầu Tiên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323750

Bình chọn: 9.5.00/10/375 lượt.

như là cụng ly, miệng mỉm cười:

“Cheers1!”

Ngoài cửa sổ tường vi nở rộ màu hồng phấn rực sáng.

Ráng trời lúc chiều tà vẫn sán lạn.

Trong phòng thoang thoảng mùi thơm đậu đỏ, nhìn anh chậm rãi ăn từng miếng, cô cười rồi cũng cắn từng miếng nhỏ.

Khi Việt Xán gõ cửa, cửa mở ra thì thấy cảnh hai người cùng ăn bánh. Anh

ngạc nhiên nhướn mày, đường hoàng bước tới, dõng dạc nói:

“Hai kẻ háu ăn này, món gì ngon thế?”

Ngón tay Diệp Anh chợt cứng lại, vô thức vội thu lại chỗ bánh đang ăn dở.

Ánh mắt Việt Xán dừng lại trên chiếc hộp giấy có tên hiệu bánh. Trên nền bìa cứng hai màu đỏ trắng, ở giữa là bông hoa tường vi màu hồng phấn.

Đồng tử trong mắt Việt Xán lập tức co lại.

Anh lập tức nhìn về phía Diệp Anh!

Diệp Anh cúi đầu, mái tóc đen như dải sa tanh, sống mũi thẳng gọn như ngọc

tạc, hàng mi dài đen mướt, tay cô nắm chiếc bánh, bên trong có những hạt đậu đỏ trông như những giọt máu đông.

“Đó là bánh đậu đỏ”, Việt Tuyên nhìn Việt Xán đứng sững bên cạnh giường như pho tượng, “Anh có muốn ăn một chút không?”.

“Không.”

Việt Xán từ từ di chuyển ánh mắt, sâu trong mắt vẫn mang vẻ u ám không thể

che giấu, anh nói với Việt Tuyên: “Tuần sau ông nội về nước tổ chức mừng thọ, ông muốn biết với tình trạng hiện nay, liệu em có thể tham dự tiệc mừng thọ được không”.

“Em sẽ cố gắng”, Việt Tuyên trả lời.

“Tùy, sức khỏe của em vẫn là trên hết.” Việt Xán gật đầu rồi nói tiếp: “Không quấy rầy hai người nữa, buổi tối anh còn có chút việc”. Nói xong, sải

chân bước nhanh ra ngoài.

Bữa tối theo kiểu Pháp, Việt Xán và Sâm Minh Mỹ ngồi ăn, tâm trạng dường như đều bất an.

Cánh hoa hồng đông cứng trong lớp đá long lanh, Sâm Minh Mỹ dùng dĩa nhẹ

nhàng chọc vào lớp băng cứng. Lần đầu tiên cô nhìn thấy Việt Tuyên là

lúc cô bốn tuổi, cha đưa cô đến biệt thự nhà họ Tạ. Khi ấy Tạ lão thái

gia rất thích cô, thường bế cô vào lòng, cho rất nhiều đồ chơi và bánh

kẹo ngon. Qua cửa sổ mở rộng, cô cũng đã nhìn thấy một cậu bé trong

vườn.

Đang là mùa đông, khu vườn phủ một lớp tuyết mỏng.

Cậu bé ngồi một mình trước giá, chăm chú vẽ, trông cậu ấy có vẻ vô cùng

lạnh lùng xa cách nhưng khuôn mặt đẹp như một hoàng tử trong chuyện cổ

tích.

Cô chạy ra.

Chạy đến bên cậu bé. Cô muốn biết rốt

cuộc cậu đang vẽ gì, sao lại chăm chú thế. Cô chạy đến bên cạnh mà cậu

bé vẫn không hay biết. Cô định ghé lại xem, cậu bé đã quay đầu, dửng

dưng liếc nhìn cô.

Đến bây giờ cô vẫn nhớ ánh mắt đó.

Không nghiêm khắc.

Chỉ là rất dửng dưng, rất dửng dưng, dửng dưng đến mức như ngọn núi có một

dòng sông ngăn cách, dửng dưng đến mức cơ hồ sự có mặt của cô ở đó là

phi lý.

Thấm thoắt đã bằng ấy năm trôi qua.

Giữa cô và

Việt Tuyên trước sau vẫn là khoảng cách sông núi như vậy, dẫu đứng cạnh

anh với tư cách là vị hôn thê, cô cũng không thể thực sự gần gũi anh. Cô những tưởng cuộc đời mình sẽ trôi qua như vậy, cho đến khi Việt Xán

xuất hiện.

Nếu Việt Tuyên là con suối lạnh giữa rừng sâu.

Thì Việt Xán là ngọn lửa ngùn ngụt, có thể thiêu trụi tất cả. Cô biết sự

nguy hiểm của anh. Tất cả người thân đều cảnh báo cô như vậy. Nhưng đó

là một ngọn lửa hừng hực, cô bị thiêu cháy không thể thoát ra, mỗi tế

bào trong cơ thể đều cam tâm tình nguyện rơi vào sự nguy hiểm mà người

đàn ông đó có thể đem đến.

Tuy nhiên, khi Việt Tuyên bị tai nạn

xe chưa phục hồi, việc hủy hôn với anh khiến lòng cô trước sau vẫn không yên. Việt Tuyên nhờ cô đưa Diệp Anh vào tập đoàn và cô đã hết lòng giúp đỡ mặc dù cô không thích cô gái này. Phải, cô không thích cô gái tên

Diệp Anh này.

Đôi mắt đen thẳm như đầm sâu.

Hun hút không nhìn thấy đáy.

Một đôi mắt đẹp như vậy.

“Cạch.”

Khi chiếc dĩa vạch ra một vết rạn trên lớp đá cứng trong suốt thì những việc xảy ra trong ngày lại hiện lên trong đầu cô.

Quá kỳ lạ.

Từ nhỏ cô đã theo cha, biết rất nhiều người trong giới thiết kế thời trang và từ khi vào nghề đến nay, cũng từng gặp không ít những nhà thiết kế

thiên tài có khả năng trời phú đáng kinh ngạc, nhưng chưa từng thấy ai

như Diệp Anh. Thiết kế cần tài năng và trí tưởng tượng, nhưng cắt trang

phục theo mẫu thiết kế lại cần thời gian và kinh nghiệm tích lũy dần

từng năm.

Trên chiếc bàn cắt rộng.

Chất liệu tơ tằm trơn tuột như màu rượu nho phản chiếu ánh mặt trời.

Chiếc kéo đưa thoăn thoắt trơn tru, thậm chí không cần sử dụng bất kỳ công cụ và mô hình, chỉ cần ước lượng bằng mắt là có thể cắt ra những đường

cong mềm mại trên vải, là chuyện không thể.

Hoàn toàn không thể.

Sâm Minh Mỹ chau mày ngẫm nghĩ, những cục đá trước mặt tan dần, cánh hoa

hồng đóng băng trong đó dần lộ ra, đột nhiên, khẽ chớp mi, cô đã nghĩ

ra.

-------------------------

Diệp Anh chủ định đến đây.

Đoán biết có thể sẽ bị nghi ngờ, nên Diệp Anh đã lén tập luyện từ lâu, đến

mức mỗi đường cắt đều in trong vỏ não, cho nên mới có thể cắt chuẩn xác, khiến người khác kinh ngạc như vậy!

Chủ định đến đây…

Thầm lặp lại câu đó trong đầu.

Sâm Minh Mỹ mỉm cười, rồi cắt một lát cá hồi cho vào miệng thong thả nhai,

cô không sợ những người có dã tâm. Chỉ có trong môi trường tiềm ẩn nhiều nguy