
ng trước tấm
vải trải rộng, chăm chú trầm tư đến gần một phút, sau đó thấy cô cầm một miếng phấn bắt đầu vẽ.
Phía bên phải chiếc bàn làm việc, có một
cái kệ, trên đó để ngay ngắn rất nhiều bản vẽ, thước dây, thước thẳng, ê ke, cần dùng trong cắt vẽ.
Vẽ trên vải và vẽ thiết kế trên giấy
không giống nhau, mặt giấy phẳng và cứng, vải lại mềm và nhiều chất
liệu. Mỗi khi nhận bản thiết kế thời trang, giống như những nhà chế bản
cao cấp khác, Jenny và A Lâm đều tiến hành nghiên cứu thử nghiệm, trước
hết thử nhiều lần trên ma nơ canh, sau đó lựa chọn các loại thước thẳng, ê ke phù hợp, rồi mới cẩn thận tiến hành kẻ vẽ trên vải, nếu chỉ đơn
giản dùng tay để kẻ, sẽ dễ xảy ra lỗi, hơn nữa ngay đường kẻ nếu chênh
lệch một vài phân, hiệu quả khi cắt ra cũng có thể bị giảm đáng kể.
Vừa rồi, sở dĩ Jenny cho rằng bản thiết kế này không thể thực hiện được là
vì nó được thiết kế theo kiểu chỉ có một đường cắt, không cắt rời từng
mảnh lắp ráp theo kiểu thông thường, vì vậy cần có khả năng phán đoán vô cùng chuẩn xác đến mức gần như thiên tài mới có thể làm được. Mặc dù
bây giờ Jenny đã là thợ chế bản nổi tiếng trong nghề, nhưng vẫn cảm thấy rất khó thực hiện theo bản thiết kế đó.
Phấn vẽ màu trắng.
Lựa chọn mấy điểm, đánh dấu lên đó, Diệp Anh không dùng bất kỳ loại thước nào, cầm lên một chiếc kéo sắc.
“Xoẹt.”
Ánh kéo lóe lên, một đường kéo trơn tru, thành thục, lướt đi như nước chảy, tay đưa thoăn thoắt, dứt khoát không chút đắn đo, căn phòng lập tức trở nên im phăng phắc, chỉ có tiếng kéo lướt xoèn xoẹt.
Những ánh mắt nhìn nhau.
Tấm vải đã cắt xong một nửa.
Là những người chế bản chuyên nghiệp có thâm niên, Jenny và A Lâm kinh
ngạc đứng bật dậy, từ đường cắt ấy, họ đã có thể nhìn ra hình dạng chiếc váy!
Tựa mình trên ghế, cạnh chiếc bàn dài khác, George ung dung khoanh tay ngồi, nhưng khi Diệp Anh vừa cắt xong George ngay lập tức
nhìn với thần thái kinh ngạc.
Sắc mặt Helen biến đổi.
Mặc
dù đường cắt chưa hoàn thành, nhưng đã có thể nhận ra hình dạng cuối
cùng của chiếc váy, Jenny và A Lâm kinh ngạc đi tới đi lui sau lưng Diệp Anh, vẻ thất thần như không thể nào tin nổi.
“Xoẹt.”
Cắt
xong mấy phân vải cuối cùng, Diệp Anh đặt kéo xuống, tay khẽ giũ một
cái, mảnh vải óng đỏ như rượu bồ đào tung bay trên chiếc bàn rộng. Đó là đường cắt kết thúc, cũng là một đường cắt hoàn mỹ, đường cắt gọn ghẽ
trơn tru tinh tế, không có bất kỳ sợi vải tua rua.
Cầm đến bên một ma nơ canh.
Diệp Anh thoăn thoắt quấn miếng vải vừa cắt lên đó. Mảnh tơ óng đỏ, bắt đầu
từ vai, đến ngực, đến eo, chuyển sang phía sau, quấn qua lưng, đến phần
hông thì để buông rủ, đôi tay thoăn thoắt, cô dùng những chiếc ghim khéo léo ghim lại.
“Ôi, Chúa ơi!”
Jenny gần như không thể
không chạm tay vào, đó đích thực là một tác phẩm nghệ thuật, từng ly
từng ly đều được cắt chuẩn xác hoàn mỹ, giống như lớp da thứ hai và hơn
thế đó lại là một đường cắt liền.
Diệp Anh cài những chiếc ghim cuối cùng cố định tại eo và hông ma nơ canh.
Đường eo thon.
Phần thừa ra rủ xuống, chỉ cần xếp chồng lên nhau tạo thành một đóa hoa lụa tinh mỹ.
Không khí im ắng.
Diệp Anh quay người, mỉm cười, ánh mắt một lần nữa lướt qua tất cả mọi người trong phòng, hỏi: “Công đoạn khâu may còn lại, có cần tôi tiếp tục làm
nữa không?”.
Sắc mặt mọi người đều lộ vẻ bối rối.
“Ồ”, Sâm Minh Mỹ lên tiếng phá vỡ bầu không khí, “A Anh à, tôi đưa cô đến phòng
làm việc của cô, từ ngày mai, cô có thể chính thức làm việc rồi”.
Chạng vạng tối.
Trên đường trở về Tạ gia.
Chiếc Bentley màu đen lướt êm ru.
Lặng lẽ nhìn ra ngoài qua ô cửa kính, mặt Diệp Anh không có bất kỳ cảm xúc
nào, đôi mắt đen thẳm tựa hồ sâu, loang loáng hình ảnh tấp nập hai bên
đường.
Đèn đỏ ở ngã tư bật sáng, chiếc Bentley dừng lại, một cơn
gió thoảng qua, trong không khí thoảng mùi thơm tuyệt vời của bánh
nướng.
Mắt cô mở to.
Ở góc tây nam con đường, đi tiếp về
trước khoảng năm mét có một cửa hiệu bánh Tây, ngoài cửa treo lá cờ hai
màu đỏ trắng, trên có thêu một bông tường vi, trong tủ kính sáng loáng
đựng đầy các loại bánh ngọt vô cùng hấp dẫn.
“Phiền anh, dừng lại một lát.”
Diệp Anh nói với tài xế.
Chiếc xe từ từ áp sát vỉa hè.
Đẩy cửa kính hiệu bánh, tiếng chuông gió lanh lảnh ngân nga, mùi các loại
bánh trang trí rất tinh tế, kiểu dáng vô cùng đẹp mắt, ngào ngạt bốc
lên.
Đột nhiên ngẩng đầu.
Trong chiếc tủ nằm có nắp kính
phía trước, giữa những chiếc giá nhiều tầng, xếp đầy bánh ngọt màu sắc
vô cùng hấp dẫn, có một chiếc bàn tròn nhỏ nhô hẳn lên, trên mặt bàn xếp đầy những chiếc bánh vừa lấy ra khỏi lò nướng.
Cô kẹp một chiếc đặt vào khay.
Nghĩ một lát.
Lại lấy thêm cái nữa.
“Chị à, bánh đậu đỏ chị vừa chọn chính là loại bánh đặc biệt của nhà hàng
chúng tôi, chúng tôi đã làm hơn hai mươi năm nay đấy ạ”, một cô gái trẻ
đeo tạp dề, tuổi chừng mười bảy, mười tám miệng cười tươi tắn giới thiệu với cô, “Đó cũng là loại bánh được rất nhiều khách quen ưa chuộng, hy
vọng chị sẽ thích”.
Nụ cười ấy như tắm ánh nắng xuân.
Chân chất, trong veo.
Diệp Anh không nén nổi, cũn