Tùy Tiện Phóng Hỏa

Tùy Tiện Phóng Hỏa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324823

Bình chọn: 8.5.00/10/482 lượt.

hợp nhau

về lịch, khéo sao hôm đó có buổi biểu diễn, Liêu Tĩnh vừa vặn ngay tại Bắc

Kinh. Vô cùng tàn nhẫn là có kẻ bươi ra trò khôi hài ở trường KTV tại Hoành

Điếm kia, tuyên bố thấy Liêu Tĩnh hát xướng cho Thiên Sở, Dịch Văn Trạch ngay

tại hiện trường.

Cô quét mắt sơ sài, các loại tin nóng, lật qua mười

mấy trang…

Nhóc trợ lý càng xem càng trầm mặc, đến cuối cùng lại

nhìn cô một cái, làm như muốn chứng thực. Giai Hòa vốn không muốn nói bậy,

nhưng người kia còn chêm một câu: “Nhìn xem, thế này cô đã tin chưa?” Cô bé kia

nghe xong lời này, gấp đến độ ánh mắt cũng hồng hồng.

Giai Hòa thật sự là không đành lòng, đành phải hắng

hắng giọng, thuận miệng nói: “Theo tôi được biết, hẳn là không phải vầy đâu.”

Một lời vừa dứt, mọi người đều ngẩng đầu nhìn cô.

Hóa ra đều đang nghe hết hả…

Cô cúi đầu, bắt tay vào lật ba tờ giấy A4 mỏng te, chỉ

có thể cứng rắn lấp liếm: “Mấy lần ăn cơm chung, ảnh có nói đùa qua loa, không

thích mấy cô gái cao cho lắm,” nói xong lại vội vã bổ sung, “Đừng tin tôi nha,

tôi thuận miệng nói bậy thôi.”

Ba tờ giấy, lăn qua lộn lại ở trong tay, cuối cùng còn

giả vờ lấy bút viết hai dòng lên trên.

Ánh mắt quần chúng vẫn sáng quắc như trước, không chịu

buông tha cô.

Cũng may cuối cùng cô nhóc trợ lý cứu giúp: “Biên

kịch, thần tượng của chúng ta không thích nói đến việc riêng, ‘thanh giả tự

thanh’ (trong sạch tự biết), không cần để ý tới bọn họ.”

Giai Hòa gật đầu lia lịa, không uổng tiết lộ cho em

tin nóng, bé thực ngoan…

Chỉ vì một câu này, toàn bộ buổi chiều đều bị người ta

chặn đường vây kín.

Mãi đến tận tối mới xem như đào thoát được. Bởi vì đây

là bộ phim đầu tiên của công ty do Dịch Văn Trạch bước vào giới sản xuất, đôn đáo không ngừng nghỉ cho kịp mười ngày trời. Được một ông sếp chuyên

nghiệp như anh đứng mũi chịu sào, đám thanh niên lóc chóc phía dưới tự nhiên

cũng nhiệt tình hẳn lên. Lúc Giai Hòa lái xe đi qua vừa vặn là giờ cơm chiều.

Mấy công nhân viên đã sớm quen cô, vừa thấy cô dừng xe bước xuống liền chủ động

kêu phu nhân, còn không quên chỉ dẫn sếp đang ở nhà ăn á.

Giai Hòa vừa không ngừng nói vất vả rồi, vừa nhắm

hướng đó mà đi.

Bước vào nhà ăn, nhìn qua cửa sổ thấy đầu bếp đang đưa

cơm cho Dịch Văn Trạch, còn cùng anh nói nói mấy câu.

Bởi vì cách khá xa, Giai Hòa tự nhiên không nghe được,

nhưng lại rất thích tầm nhìn như thế này. Cô thích nhìn anh thân thiện với mọi

người như vậy, cũng thích nhìn bóng dáng xa xa của anh. Không bao giờ có một

chút trang sức rườm rà, một chiếc sơmi sạch sẽ, trời lạnh có thêm cái áo khoác,

phần lớn đều là màu đen giản dị.

Anh cũng không coi chính mình là thần tượng, luôn có

thể khiến cho người ở chung cảm thấy thoải mái.

Nhưng vừa đụng đến công việc, lời nói cử chỉ lại thật

sự là nhân vật của công chúng, yêu cầu cực cao đối với bản thân.

Trong khay đặt mấy chiếc đĩa, có hơn mười con tôm tích

và muối tiêu.

Giai Hòa ngồi trên ghế, chống cằm nhìn anh. Mãi đến

khi anh đem cơm và nước trái cây đến cho cô, cô mới đột nhiên mở miệng hỏi:

“Trước kia có ai ân cần với anh như vậy chưa đó? Đừng nói không có, em không

tin đâu.”

Dịch Văn Trạch gỡ tấm màng plastic mỏng trên nắp ly

xuống, cắm ống hút vào đưa cho cô: “Đây giống như thẩm tra chính trị?”

Giai Hòa cắn ống hút: “Chỉ là bỗng nhiên nghĩ tới.”

“Lúc quay phim sẽ có người chuẩn bị rất nhiều miếng

dán giữ nhiệt [2'>,” anh có chút suy nghĩ nói, “Đưa món gì nóng nóng đến để

dùng. Thỉnh thoảng anh thực chậm chạp, nếu được còn tặng lại thứ gì đó để đáp

lễ.”

Giai Hòa ờ một tiếng, hút nước trái cây vào miệng:

“Không có gì lạ, còn gì nữa không?”

Anh cười: “Còn có người chỉ muốn anh diễn cùng.”

Dịch Văn Trạch anh quá thành thực, Giai Hòa cắn ống

hút, tiếp tục uống, tiếp tục uống.

“Còn muốn nghe không?” Anh cười đến ôn hòa vô hại.

“Đương nhiên.” Giai Hòa nhìn anh mỉm cười, tựa hồ đang

nghiêm túc suy tính, chỉ cảm thấy lòng mình đang rỉ máu. Quả thực mọi người đều

có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân, cô nói rốt cuộc là vì sao phải hỏi? Vì

sao đâu, rốt cuộc là vì sao đâu…

Thiệt tình là cuộc đời rối rắm a.

Dịch Văn Trạch lấy ra khăn giấy ướt lau khô tay, cô

lập tức buông đũa, nịnh nọt xăn tay áo sơmi lên cho anh. Nhìn ngón tay xinh đẹp

kia bóc tôm vô cùng linh hoạt, cô thực hưởng thụ. Đang lúc vừa ngắm giai đẹp

vừa chờ món ngon, Dịch Văn Trạch lại chậm rì rì nói: “Còn có người, sẽ để trên

máy tính hơn mười bức hình chụp anh, sẽ ngay giữa trời tuyết lớn đứng ngoài

chuẩn bị lẩu. Bây giờ nhớ tới, nhưng thật ra hai lần này ấn tượng rất sâu.”

Cô vừa gắp một con tôm bỏ vào miệng, lập tức bị sặc

muối tiêu, ho khụ khụ.

Khi đó, rõ ràng không có một mẩu dã tâm lang sói nào

hết nha…

Thời gian biểu rất chặt, đến đêm khuya, Dịch Văn Trạch

mới mang cô theo đến phòng ghi âm của công ty cách đó không xa.

Nơi này bình thường vốn không náo nhiệt, hiện tại lại

trễ như vậy, ngoại trừ vài người tăng ca ra, phòng nghỉ đã không còn ai đi lại

nữa. Dịch Văn Trạch tới phòng làm việc an ủi quần chúng nhân dân, Giai Hòa thả

bộ nhẩn nha phía ngoài, nghịch nghị


XtGem Forum catalog