Polaroid
Tuyển Phu

Tuyển Phu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322711

Bình chọn: 7.00/10/271 lượt.

uốc ra, phảng phất còn có mùi khác.

“Vương gia, vương phi!” Lúc này nha hoàn Trúc Nhi bưng chén thuốc vừa nấu cho Lí Dục tiến vào,“Vương gia uống thuốc .”

“Ta đến.” Đường Đức Trinh thấy thế, lập tức buông tha việc tìm mùi lạ, cẩn thận nhận chén,“Lui xuống đi!”

“Dạ.” Trúc Nhi tuân mệnh rời đi.

Bưng chén thuốc chậm rãi ngồi ở mép giường, nàng cẩn thận thổi thuốc cho nguội bớt, lại cẩn thận đút hắn.

“Thực đắng.” Nuốt vào xong, hắn không nhịn được lắc đầu.

“Ai kêu chàng sinh bệnh.” Miệng tuy rằng nhắc đi nhắc lại, nhưng trên mặt của nàng vẫn có vẻ lo lắng,“Uống nhanh, như vậy mới có thể tốt.”

Lí Dục cười, nghe lời uống thuốc.

“Vương gia, ta sửa phong thủy của phòng này, được không?” Một bên đút hắn, Đường Đức Trinh một bên mở miệng hỏi.

Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái,“Phong thủy?!”

“Đúng vậy!” Nói đến này, nàng không khỏi mặt mày hớn hở lên,“Phụ thân ta là thầy phong thủy nổi tiếng ở Việt Châu, từ nhỏ ta đã thường nhìn thấy nên cũng bị ảnh hưởng, mặc dù không dám nói học được toàn bộ tinh túy, nhưng vẫn học trộm một ít công phu, cho nên đem phong thủy trong phòng sửa một chút, nói không chừng có thể làm thân thể của chàng chuyển biến tốt.”

“Phụ thân nàng là thầy phong thủy?” Lí Dục mang ý cười nhìn nàng,“Phụ thân nàng không phải đại thần vì sức khỏe yếu nên phải cáo lão hồi hương sao?”

Tay nàng bởi vì hắn nói mà khẽ run, giờ phút này nàng thật muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, nói chuyện thật sự rất không dùng đầu óc .

“Đại nhân tham gia chính sự sẽ không thể biết phong thủy sao?” Đường Đức Trinh nói xạo.“Tóm lại một câu, chàng có muốn hay ta sửa hay không?”

Nàng giống như một con sư tử Hà Đông ở trước mặt hắn giương nanh múa vuốt, tình huống như vậy hắn mà nói không thể sẽ còn có đường sống sao?

“Tùy nàng.” Sợ nàng quá mức kích động đem chén thuốc đều vẩy lên người, hắn dứt khoát tiếp nhận chén, một ngụm uống hết,“Nàng vui vẻ là được rồi.”

Nghe lời hắn nói, ánh mắt nàng sáng ngời, nam nhân này rất dễ nói chuyện, đơn giản như vậy đã đồng ý đề nghị của nàng.

“Nàng muốn làm gì thì tìm hạ nhân giúp, không cần bất kỳ việc gì đều chính mình làm.” Lí Dục nhẹ giọng nói rõ, hắn quan sát đã nhiều ngày và phát hiện, nàng rất ít kêu hạ nhân làm việc, rất nhiều chuyện ── bao gồm nấu thuốc cho hắn, cũng cơ hồ đều là nàng tự mình ra tay, chỉ khi hắn kiên trì, nàng mới cố mà để cho Trúc Nhi hỗ trợ.

Nếu không thì cũng chỉ nhờ tiểu tỳ nữ Phù Dung theo nàng từ Việt Châu đến giúp một tay .

“Ta cũng không phải thiếu tay thiếu chân.” Đường Đức Trinh hừ một tiếng. Từ nhỏ đến lớn, nàng không có người hầu hạ cũng lớn đến như vậy, nàng không có thói quen sai bảo người khác, “Chuyện của ta, không nhất thiết phải để người khác nhúng tay vào.”

Thấy nàng một mặt quật cường, Lí Dục vốn định mở miệng thuyết phục nàng, nhưng lại nghĩ đến tính khí của nàng, cuối cùng lắc đầu, không miễn cưỡng nàng, nàng muốn sao thì cứ vậy đi.

Nàng cầm chén thuốc đặt lên bàn, đúng lúc này vang lên tiếng đập cửa, theo sau Lí Phúc là một tỳ nữ bưng chén trà sâm đi vào.

“Vương gia, vương phi.” Hắn cúi đầu, cung kính nói:“Đây là trà sâm Đức phi nương nương sai người mang từ trong cung tới, để vương gia bổ thân.”

Chăm chú nhìn, Lí Dục không thể tiếp tục đọc sách,“Đặt lên bàn đi.”

“Đặt cái gì mà đặt!” Đường Đức Trinh tiếp nhận chén nói,“Lạnh sẽ uống không ngon.”

“Cho dù nóng, tư vị cũng không ngon miệng a!” Hắn vẫn như cũ duy trì thái độ ôn hoà, nói rõ không muốn uống.

“Quản chàng có khẩu vị hay không, uống nhanh cho ta.”

Nàng khí phách mười phần khẩu khí làm người ta kinh ngạc, Lí Phúc ngoài ý muốn nhìn tân vương phi này.

“Nhưng mà ta ──”

“Ta không muốn nghe lý do.” Nàng gọn gàng dứt khoát đánh gãy lời nói của hắn,“Uống!”

Lí Dục cảm thấy thú vị nhìn chằm chằm nàng.

“Nhìn cái gì vậy!” Nàng cũng không khách khí nhìn lại.

“Ta không muốn uống.” Hắn như là cố ý nói.

“Lí Dục.” Đường Đức Trinh tức giận hai tay chống nạnh, “Chàng định không cho ta mặt mũi phải không?”

Nghe được nàng gọi thẳng tên vương gia, Lí Phúc không khỏi hút một ngụm khí lạnh.

“Nương tử, nàng không nên gọi thẳng tục danh của phu quân.” Lí Dục nhắc nhở.

“Ta gọi chàng là Lí Dục đã rất khách khí .” Nàng cầm trà sâm trực tiếp đưa đến bên miệng hắn, “Trần đại nương cách vách nhà của ta còn gọi Trần đại thúc là ma quỷ đó! Thế nào, vậy chàng thích nghe ta gọi chàng một tiếng ma quỷ?”

Hắn không nhịn được bật cười,“Nương tử, có hạ nhân ở đây a!”

“Có hạ nhân thì như thế nào?” Nàng nhìn Lí Phúc và tỳ nữ một mặt kinh ngạc,“Chàng sợ mất mặt sao?”

Hiện tại mất thể diện hình như là nàng mới đúng. Lí Dục cười cười, vì tránh cho nàng tiếp tục làm khó dễ, cho nên tiếp nhận trà sâm.

“Nương tử bớt giận, ta uống là được.” Tuy rằng không thích hương vị trà sâm, nhưng dưới sự kiên trì của Đường Đức Trinh, hắn vẫn rất có khí khái nam tử một ngụm uống hết.

“Tính chàng thức thời.” Nhìn hành động của hắn, nàng lộ ra tươi cười hài lòng, cũng xoay người đem chén đặt vào tay Lí Phúc.

Lí Phúc nhanh chóng thu hồi kinh ngạc, tuy rằng đối với thân phận Đường Đức Trinh ông còn nghi vấn, nhưng tân