
ỏi: “Nương nương, xin hỏi người có nhớ mình tên là gì không?”
“Vô nghĩa! Vân Hiểu Nguyệt, còn có thể gọi
là gì nữa? Trương gia gia, ông có bị làm sao không vậy!” Vân Hiểu
Nguyệt kỳ quái liếc nhìn!
“Chuyện này…chuyện này… Nương nương, cho lão hỏi vấn đề cuối
cùng, người có nhớ rõ người nhà của người không?”
Trương Thái y mặt mày càng nhăn càng chặt, lại nhẹ nhàng
hỏi.
“Người nhà? Tai nạn máy bay, chết sạch rồi! Tôi chỉ có một
mình! Được rồi, Trương gia gia, tôi mệt chết đi được, trước ngủ một
giấc đã, có gì chờ tôi tỉnh rồi nói sau nha!” Vân Hiểu Nguyệt thật
sự chống đỡ không nổi nữa, gục đầu xuống, ngủ ngon
lành!
“Ô ô ô. . . Thái y, chuyện này làm sao bây giờ? Nương
nương nhà ta sao lại mê sảng nói như vậy?
Không biết tối hôm qua thị tẩm, Hoàng Thượng đã làm gì
nương nương, khi ta trở lại, nương nương người dính đầy
máu, làm ta sợ muốn chết! Ô ô ô. . . Làm sao bây giờ?”
Lôi kéo ống tay áo của Trương Thái y, tiểu nha hoàn
khóc rống lên!
“Huyên cô nương, ngươi không muốn sống nữa sao?!
Như thế nào có thể nói như vậy?”
Trương Thái y luống cuống ngó nghiêng một hồi mới đứng
lên, đôi mắt già nua thương hại nhìn Vân Hiểu Nguyệt đang
nhẹ nhàng ngủ, kéo tiểu nha hoàn đi ra ngoài!
“Huyên cô nương! Theo như lão phán đoán, Điệp
phi nương nương bị thương ở gáy, làm cho mất trí nhớ! Sau đó tinh
thần lại có chút hoảng hốt, cho nên ăn nói lung tung! Huyên
cô nương, chờ nương nương tỉnh lại, nhẹ nhàng kể chuyện
cho người, không chừng có thể lấy lại trí nhớ của
người cũng nên! Còn nữa, nếu nương nương không khôi phục được
trí nhớ, trăm ngàn lần không thể cho người xuất môn, nếu
không lỡ gặp phải Hoàng Thượng, bị thương thêm lần nữa,
thật sự sẽ không có phương pháp hồi phục được! Đây
là phương thuốc uống cùng thuốc trị thương thoa ngoài
da, ngươi mau đến Thái y viện bốc thuốc đi!”
Trương Thái y thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu. Nghiệp
chướng! Một nữ oa nhi, không biết như thế nào lại biến
thành như vậy, đáng thương! Nếu để cho cha nàng biết,
trong triều sẽ đại loạn mất, aizz. . .
“Cám ơn Trương Thái y, ngài đi thong thả!”
Tiểu nha hoàn khóc sướt mướt tiễn bước Trương Thái y, vội vàng
phân phó thị nữ một bên hầu hạ tốt nương nương, vội
vã chạy đến Thái y viện lấy thuốc !
Khi tỉnh lại lần nữa, trong phòng đã sáng trưng! Vân Hiểu Nguyệt trừng
mắt nhìn nến đỏ hai bên cánh tay N giây, rốt cục bị cái phòng khám này khiến
cho ngu ngơ!
Quái quỷ! Có cần sùng cổ như vậy không? Ta muốn đèn điện! Nến này,
chỉ có thời bà nội ta mới dùng, quá lỗi thời! Đúng là dở hơi!
“Huyên Huyên, mày ở đâu?” Yết hầu chưa thông, Vân Hiểu Nguyệt gọi lớn
một chút, cảm giác chỗ đau đớn đã tốt hơn nhiều, chính là gáy vẫn đau!
“Nương nương, người đã tỉnh rồi! Có đói bụng hay không? Trên người
còn đau hay không? Trương Thái y đã bốc thuốc, em cũng sắc rồi! Trước dùng bữa,
sau đó uống thuốc, được không?”
Vẫn là cô gái giả trang nha hoàn buổi chiều vội vã tiến vào, trong
tay bưng một chén cháo thơm ngào ngạt.
“Tôi thật sự rất đói bụng đâu! Cô bạn, tên cô là gì?”
Vân Hiểu Nguyệt suy nghĩ một hồi, cô gái vội
quỳ xuống trước mặt nàng!
“Nương nương, em gọi là Huyên Nhi, là nha
hoàn bên người của nương nương, từ nhỏ đã đi theo người! Người thật sự không nhớ
Huyên Nhi sao?”
Tiểu cô nương nói xong, nhịn không được rớt
nước mắt, làm cho Vân Hiểu Nguyệt ngây dại!
“Đợi đã, cô là nói, cô. . . từ nhỏ đã đi
theo tôi?”
Chỉ vào mũi của mình, Vân Hiểu Nguyệt la
hoảng lên, thanh âm thay đổi!
Như thế nào có thể? Sao ta lại không biết
cô! Chuyện gì thế này?
“Ô ô ô. . .Nương nương, Trương Thái y nói,
người là vì đụng đầu, cho nên mất trí nhớ! Không sao hết,
có Huyên Nhi ở đây, em nhất định sẽ đem chuyện của người nhất nhất nói cho người,
cho người nhớ lại! Nương nương, trước dùng bữa, sau đó em nói cho người, được
không?”
Cô gái nhỏ lau khô nước mắt, nâng bát cháo lên, cẩn thận muốn bón
cho nàng.
“Khoan, tôi tự ăn được!”
Nâng tay đỡ bát cháo, Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên phát hiện, trên người
mình cư nhiên mặc áo dài bằng tơ lụa màu đỏ nhạt, tay sờ người mình, ngất! Cư
nhiên ngay cả nội y cũng thay, là một chiếc yếm kỳ quái!
“Chết tiệt! Viễn Thần chết tiệt nhà ngươi, ngươi không vì trả thù ta
đem ta cho tới nơi nào đây? Tò mò! Mặc kệ, trước tiên nhét đầy bụng đã rồi nói
sau!”
Cầm bát cháo, Vân Hiểu Nguyệt rất nhanh húp xong!
“Huyên Nhi à, đừng đùa tôi nữa, cô nói thật đi, có phải tiểu tử Viễn
Thần chết tiệt kia, mướn cô tới đùa giỡn tôi? Đây rốt cuộc là chỗ nào? Gọi viện
trưởng của các cô tới gặp tôi!”
Đưa cái bát trống, Vân Hiểu Nguyệt thoải mái tựa vào thành giường,
cười tủm tỉm nói.
“Nương nương! Viễn Thần là ai? Huyên Nhi chưa từng nghe thấy tên
này! Còn nữa, nơi này là Hoàng cung Thanh Long quốc, người là Điệp phi của
Hoàng Thượng, vừa được sắc phong nương nương! Về phần Viện trưởng, người này
không có, người lớn nhất chính là Hoàng Thượng, nhưng mà, phi tử không được
Hoàng đế bệ hạ triệu kiến thì không được gặp Hoàng Thượng! Nương nương, người
không sao chứ!”
Mỗi một câu nói của cô gá