
ệng, Huyên nhi
cũng không dám nói nữa! Tiến cung mấy ngày nay, người không hề ra ngoài, chỉ có
Nhu phi biết chuyện người trên mặt nổi hạt đậu, hôm trước Nhu phi nương nương vụng
trộm tặng một lọ thuốc mỡ, tốt đi nhiều, sau lại không biết như thế nào, người
ngày hôm qua đột nhiên nổi nhiều nốt đỏ như vậy, vừa vặn đúng lúc Hoàng Thượng
triệu tẩm, người rơi vào đường cùng nên phải hóa trang bằng một lớp phấn son thật
dày, mang theo cái khăn che mặt đi, sau đầy người là máu rồi bị đuổi về, khi tỉnh
lại cái gì cũng không nhớ rõ!”
Tiểu nha hoàn nói xong, thương tâm, lại bắt đầu òa khóc!
“Huyên nhi đừng khóc, không sao hết, ta mất trí nhớ, nhưng em nhớ
rõ! Nói cho ta biết! Đúng rồi,
ai là Nhu phi?”
Hừ! Không cần phải nói, khẳng định là Nhu
phi kia động tay động chân! Về phần cái lão ngưu kia,
tám phần là bị đám nốt đổ khủng bố của Vân Nhược Điệp mà sợ hãi, có lẽ đánh
nàng, sau đó Vân Nhược Điệp đáng thương bị thương, hoặc là đã chết! Ta không
hay ho trùng hợp cũng đụng đầu, liền mạc danh kỳ diệu đến đây, hừ!
“Nhu phi nương nương biểu tỷ của người, lớn hơn người hai tuổi, cảm
tình hay người khá tốt! Hai năm trước, Nhu phi nương nương vào cung, nghe nói
được Hoàng Thượng hết mực sủng ái! Tuy nói Nhu phi nương nương không thể rời
cung, nhưng nàng thường xuyên phái người đưa một ít đồ dùng cho nương nương. Về
sau Hoàng Thượng triệu người tiến cung, Nhu phi nương nương liền tự mình tới
đón người! Nhưng, nương nương à, Huyên nhi cả gan nói thêm câu nữa, Nhu phi
nương nương cũng không thích người, người khác nhìn không ra, còn nha hoàn bên
người, nhìn lâu cũng sẽ nhận thấy! Nghe những lời của Nhu phi nương nương,
Huyên nhi vẫn nghẹn ở trong lòng! Nay người mất trí nhớ, là chuyện không tốt,
Hoàng cung không thể so với trong nhà, Huyên Nhi khẩn cầu nương nương về sau đừng
chuyện gì cũng nói với Nhu phi nương nương, được không?”
Tiểu nha hoàn nói xong sau, “Phù phù” một tiếng quỳ gối xuống đất!
Thật sự là nha đầu ngoan trung thành và tận tâm! Còn rất thông minh,
trách không được Vân Nhược Điệp mang nàng cùng tiến cung! Vân Hiểu Nguyệt vừa
lòng nở nụ cười, Huyên nhi này, cùng Tiểu Huyên Huyên của ta giống nhau, đều rất
tốt với ta, ta thích!
“Huyên nhi ngoan, đứng lên đi! Ta đã biết, về sau ta sẽ chú ý ! Tốt lắm, lấy cho
ta một chiếc khăn mặt sạch sẽ, để ta rửa mặt, đem đồ trang điểm mà Nhu phi đưa
tới lại đây, không phải, là phấn son, mang đến đây! Về sau ta không cần nó nữa!”
Tuy nhiên, Nhu phi à Nhu phi, ta sẽ giữ đống
này, chờ ta có cơ hội, nhất định đem tất cả trả lại cho cô, cho cô cũng thử những
nốt đỏ này, ha ha. . .
Nhe răng trợn mắt cúi đầu dùng nước trong
rửa mặt, sau đó lau khô! Vân Hiểu Nguyệt mỏi mệt không chịu nổi nói: “Huyên
nhi, sớm đi ngủ đi! Về phần khuôn mặt của ta, hôm nay ta không muốn nói, mọi
chuyện chúng ta ngày mai nói sau!”
“Dạ!”
Huyên nhi cúi người thân, hầu hạ Vân Hiểu
Nguyệt nằm xuống, sau đó thổi tắt ngọn nến. Vân Hiểu Nguyệt thật sự quá mệt mỏi
, không lâu sau, rất nhanh ngủ say!
“Hức hức. . . Ô ô. . .”
Có một tiếng khóc như có như không truyền
vào trong tai, khiến Vân Hiểu Nguyệt đang ngủ say cũng phải tỉnh lại! Mở
mắt ra, Vân Hiểu Nguyệt kinh dị phát hiện, mình đang bay trong một biển mây
không giới hạn!
Kỳ quái , ta không phải ngủ ở trên giường
sao? Đây là chỗ nào? Ai đem ta đến đây? Ở trong biển mây bay tới bay lui, Vân
Hiểu Nguyệt kỳ quái suy nghĩ!
“Hức hức. . .”
Đột nhiên, tiếng khóc lại vang lên, Vân Hiểu
Nguyệt tìm theo tiếng khóc nấc ấy đi, xuyên qua một ngọn núi, thấy một hồng y nữ
tử, đang ngồi trong đám mây khóc lóc!
“Hi, cô sao lại ở đây? Đây là chỗ nào?”
Vân Hiểu Nguyệt bay tới bên người nàng, cười
tủm tỉm hỏi.
“Ta. . .”
Nữ tử ngẩng đầu, làm cho Vân Hiểu Nguyệt
ngẩn ngơ: oa, thật sự là mỹ nhân xinh đẹp! Nước mắt lưng tròng, ủy mị uyểu điệu,
chẳng qua, khuôn mặt này, nhìn kiểu gì cũng thấy có chút quen mắt!
“Ô ô. . . xin lỗi, xin lỗi. . .” Mỹ nhân
nhìn Vân Hiểu Nguyệt càng không ngừng vừa khóc vừa rối rít nói xin lỗi, Vân Hiểu
Nguyệt trong lòng mềm nhũn, đưa tay lau đi nước mắt của nàng, mỉm cười nói: “Đừng
khóc, nói nói chuyện gì cần tôi tha thứ?”
“Ta. . . Nguyệt tỷ tỷ, đều tại ta! Nếu
không tại ta, tỷ sẽ không đến nơi này! Ô ô. . . Tỷ tha thứ ta, được không?”
Hồng y mỹ nhân thương tâm nhào vào trong
lòng Vân Hiểu Nguyệt!
“Cái gì?”
Vân Hiểu Nguyệt hoàn toàn ngây dại!
“Cô. . . Cô là Vân Nhược Điệp!”
Vân Hiểu Nguyệt nửa ngày sau mới phản ứng,
một tay lôi Vân Nhược Điệp theo trong lòng ra, la hoảng lên, lửa giận hừng hực
bắt đầu thiêu đốt! Bà nội nó, cô là đầu sỏ sao?
“Đúng vậy, ta là Vân Nhược Điệp, nơi này
là trong tâm trí của tỷ! Nguyệt tỷ tỷ, nếu buổi tối ngày đó ta không dùng hết
can đảm, một lòng cầu ông trời nhận ta, tỷ cũng sẽ không phải đến đây! Mấy ngày
nay, tỷ mê man bất tỉnh, không thì là không tin mình đã đi tới một nơi xa lạ,
ta không có biện pháp liên hệ với tỷ! Thật vất vả rốt cục tỷ cũng đã tin, ta liền
dẫn tỷ đến đây! Nguyệt tỷ tỷ, ta thông qua trí nhớ của tỷ, thấy được thế giớ