
o
thoát tục, còn hơn Tần phi trong cung ngươi! Thần đệ từng nghe nói, Vân Nhược
Điệp là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, còn là đại tài nữ! Hôm nay vừa thấy, quả
nhiên danh bất hư truyền! Hoàng huynh, ngươi sẽ không vì đối phó Vân tướng mà
khi dễ nàng chứ? Chậc chậc, thần đệ không ngờ, Hoàng huynh lại đi giận chó đánh
mèo! Hắc hắc, ngày khác ta liền nói cho mẫu hậu, huynh khi dễ nữ nhi Vân tướng,
mẫu hậu nhất định sẽ tính sổ huynh!” Tần Vũ đuổi kịp Tần Ngạo, thả chậm cước bộ,
cười hì hì nói.
“Xú tiểu tử, đừng có ném đá xuống giếng! Cẩn thận ta lấy đầu của đệ
xuống!” Tần Ngạo nghe vậy, dừng lại, cười mắng.
“Thôi đi, ta là đệ đệ tốt như vậy, huynh bỏ được sao? Tốt, vậy huynh
nói đi, vì cái gì đem nàng đến gần Lãnh cung xa xôi? Huynh không sợ Vân tướng
tìm phiền toái sao? Không phải huynh từng nói, hôm nay Vân phu nhân tiến cung,
gặp nàng sao? Nếu Vân Nhược Điệp đem tình cảnh của mình thêm mắm thêm muối khóc
lóc kể lể với mẫu thân, ngày mai lâm triều, Vân tướng sẽ dong dài đó!” Tần Vũ
vui sướng khi người gặp họa nói.
“Trẫm còn ngóng lão tìm đến Trẫm! Hừ, là nữ nhi hắn thì thế nào? Nếu
vào cung, chính là nữ nhân của Trẫm, lão sẽ không quản cả chuyện nhà của Trẫm
chứ! Nếu lão vì nữ nhi đến nói chuyện, ta lấy tội can thiệp hậu cung, trừng trị
lão, xem lão còn dám kiêu ngạo ương ngạnh hay không!” Tần Ngạo vẻ mặt thâm
trầm, thần sắc lạnh như băng nói, trong đôi mắt phượng yêu mỵ nồng đậm sát khí!
“Hoàng huynh!” Tần Ngạo cả người lãnh ý làm cho Tần Vũ mất đi vẻ mặt
tươi cười, trong mắt hiện lên lo lắng cùng không đành lòng, ngữ khí nặng nề
hơn: “Vân tướng phụ Tiên hoàng Nam chinh bắc chiến, lập bao đại công cho Thanh
Long hoàng triều, tuy nói hiện tại có chút kiêu ngạo, nhưng lão dù sao cũng là
trung thần tận tâm! Còn có Trần Dật, hắn với chúng ta cùng nhau lớn lên, là người
luôn luôn quang minh lỗi lạc, là tướng quân hiếm có, nếu huynh thật sự giết Vân
tướng, Trần Dật nhất định không thể tha thứ ngươi, đến lúc đó, hắn phản thì làm
sao bây giờ? Hoặc là hắn tìm nơi khác để phò trợ, đối với Thanh Long quốc chúng
ta là tổn thất thật lớn! Hoàng huynh, nghĩ cách đoạt lại binh quyền Vân tướng,
làm suy yếu thế lực của Trần Dật không phải được rồi sao! Có cần phải chém tận
giết tuyệt không?”
“Vũ, đệ không hiểu! Hiện tại hơn phân nửa quan viên trong triều đã
là môn sinh của Vân tướng, nay ta muốn làm cái gì, đều phải nhìn sắc mặt của
Vân tướng, hắn quả thực còn uy phong hơn cả Hoàng Thượng ta, Trẫm là Hoàng Thượng,
cực kì uất ức! Lão ỷ vào uy tín của mình trong triều, còn nắm trong tay phân nửa
binh quyền Thanh Long quốc, mây mưa thất thường, một tay che trời, căn bản
không đem Trẫm để vào mắt, nếu còn như vậy, Trẫm này Hoàng Thượng, sớm hay muộn
sẽ có một ngày bị hắn phế, cho nên, Trẫm nhất định phải nhanh chóng xuống tay!
Vũ, cơ nghiệp của tổ tông Tần thị hoàng triều ta, không thể đánh mất ở trong
tay Tần Ngạo a! Về phần Trần Dật, giết hắn, Trẫm như thế nào không đau lòng?
Nhưng thân là Hoàng đế, lo lắng thiên hạ, mà không phải tâm tình của mình, hơn
nữa Trần Dật có uy tín cực cao trong quân, Trẫm không thể không trừ cỏ tận gốc!
Vũ, Trẫm tâm ý đã quyết, không cần khuyên ta!” Tần Ngạo quay đầu vỗ vỗ vai Tần
Vũ, đã không còn đường cứu vãn nữa rồi.
“Hoàng huynh. . .” Tần Vũ mở miệng, cuối cùng cũng không nói được
gì, bởi vì hắn biết, tuy nói Hoàng huynh là quân vương tài đức sáng suốt, chiêu
hiền đãi sĩ, có thể tiếp thu ý kiến quần thần, bất quá, nếu Hoàng huynh đã quyết
định chuyện gì, cơ hồ không người có thể cho hắn thay đổi, ngay cả mẫu hậu cũng
không được!
Lẳng lặng cùng Hoàng huynh mình kính yêu nhất nhìn bóng đêm bao trùm
hoàng cung, ngẫm lại vừa rồi từng gặp Vân Nhược Điệp thông minh tuyệt sắc kia,
không biết vì cái gì, Tần Vũ thực không muốn thấy nàng bởi vì phụ thân mình mà
hồng nhan đoản mệnh, thật sâu hít vào một hơi, thở dài: “Hoàng huynh, có thể
không hại đến người vô tội không!”
“Đệ nói Điệp phi sao? Như thế nào, đệ xem trọng nàng ? Nếu đệ thích,
Hoàng huynh thưởng cho đệ!” Tần Ngạo sửng sốt, khóe miệng tràn ra một tia tà cười,
trêu chọc nói.
“Nói cái gì vậy? Nàng là người của Hoàng huynh, thần đệ cũng không
dám mơ tưởng, chính là không đành lòng nhìn nữ tử hương tiêu ngọc vẫn như vậy
mà thôi! Bất quá, nàng thật đúng là nữ tử thú vị!” Tần Vũ nhịn không được nở nụ
cười.
“Đúng vậy! Vân Nhược Điệp, có chút thú vị! Nữ nhân trong cung, người
người mềm mại làm ra vẻ, làm cho Trẫm càng ngày càng ngán, hiện tại có món đồ
chơi thú vị, khiến cho Trẫm muốn chơi với nàng! Trẫm muốn nhìn, Vân Nhược Điệp
sau khi đã mất trí nhớ, cùng đầu gỗ Vân Nhược Điệp trên giường ngày trước, rốt
cuộc có cái gì không giống? Việc nàng mất trí nhớ, rốt cuộc là thật, hay là thủ
đoạn của nàng muốn cho Trẫm chú ý? Vũ, nữ nhân trong cung, người người đều tâm
cơ thâm trầm, ngươi cũng không thể xem mặt ngoài, huống chi nàng là nữ nhi của
cáo già Vân tướng, tại thời khắc mấu chốt, Trẫm không thể không phòng, cho nên
đem nàng an bài ở bên cạnh Lãnh cung! Vốn bởi vì khuôn mặt xấu xí, Tr