
ền quỳ xuống tâu:
- Xin bệ hạ thu hồi thánh lệnh, hạ thần tự nhận thấy không đủ khả năng.
Hoàng đế trên cao đưa mắt nhìn xuống toan tính.
- Ngươi nghi ngờ mắt nhìn người của trẫm sao?
- Thần không dám.
Lão hoàng đế buông lõng nói:
- Uy vương. Trẫm tin chắc, việc này giao cho ngươi là tốt nhất. Ngươi nhất định sẽ không phụ lòng trẫm.
Trần Duy Cẩn vẫn cúi thấp đầu, không ai thấy được biểu tình của hắn, hắn chắp tay cung kính nói:
- Thần tuân mệnh. Khi Trần Duy Cẩn về
đến phủ thì trời đã khuya. Sau khi rửa mặt, thay đổi y phục, hắn chưa
cảm thấy buồn ngủ, cứ ngồi ở ghế mềm cầm quyển sách lên đọc,nhưng tâm
tình hắn đang rối loạn, một chữ cũng không vào được. Bỗng nhiên, hắn lại nhớ tới Tiểu Nguyệt. Lần cung yến trước, sau khi trở về nàng đã phát
sốt, không biết lần này có sao không, nàng lại không biết chăm sóc cho
bản thân mình… Càng nghĩ, hắn lại không an tâm, quăng quyển sách xuống
rồi ra khỏi phòng.
Một lúc sau, Trần Duy Cẩn lại xuất hiện ở Ưu
Trì viện, hắn đã quen thuộc nơi này, không cần thắp đèn hắn vẫn có thể
thong thả đi lại.
Tiểu Nguyệt đang ngủ trên giường, cả người co ro lại, miệng mấp máy nói:
- … lạnh…
Hắn sợ nàng lại phát sốt nên ngồi xuống cạnh giường đưa sờ vào trán nàng,
bình an là vẫn mạnh khoẻ. Cảm thấy có hơi ấm bên cạnh, Tiểu Nguyệt liền
vô thức bắt lấy. Thấy nàng lại chụp lấy tay mình, Trần Duy Cẩn cười khổ.
- Đúng là đứa ngốc mà.
Nhưng Tiểu Nguyệt vẫn cảm thấy không đủ, càng lúc càng nép sát vào người hắn, biến hắn thành gối ôm. Nghĩ như vậy, Trần Duy Cẩn bất đắc dĩ không biết nên khóc hay cười.
Và chính hắn cũng biết mình lưu luyến hơi ấm
của nàng. Lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy cả người đã thả lỏng, không
cần lo nghĩ gì cả. Cởi bỏ giầy, nằm lên giường, ôm lấy nàng vào lòng và
nhắm mắt lại, một giấc ngủ không mộng mị.
————-
Tiểu
Nguyệt mở mắt dậy liền thấy bên cạnh mình có một người khác làm nàng sợ
giật nẩy mình, nhìn lại thì nhận ra là Trần Duy Cẩn nàng liền an tâm,
không quấy.
Nhìn thấy bộ dạng nàng ngoan ngoãn như vậy, Trần Duy Cẩn dở khóc dở cười, nàng tin tưởng hắn vậy sao?
- Tiểu Nguyệt.
Nghe tiếng gọi, con thỏ nhỏ trong lòng Trần Duy Cẩn đưa mắt lên nhìn.
- Nàng gọi ta là gì?
Đã từng gọi một lần nên nàng theo đó mà đáp lại:
- Vương…
Trần Duy Cẩn lập tức phản bác, bắt đầu công cuộc cải tạo của hắn:
- Nàng có biết đã thành thân với ta?
Tiểu Nguyệt gật đầu.
- Vậy nàng đã thành thê tử của ta?
Lại gật đầu.
- Nàng có biết thê tử gọi phu quân là gì không?
Nàng lắc đầu.
- Là tướng công.
- Tướng công?
- Ừ. Ta là tướng công của nàng. Là trời của nàng. Lời ta nói nàng phải
nghe và cũng chỉ được tin tưởng lời ta nói thôi. Hiểu không?
Trần Duy Cẩn vừa dụ dỗ vừa thuyết phục. Cảm giác dạy Tiểu Nguyệt nghe lời mình cũng là điều thú vị.
Tiểu Nguyệt nhu thuận gật đầu. Nhưng, nàng vẫn thắc mắc:
- Không phải là Trần Duy Cẩn sao? Không thể gọi Duy Cẩn giống Tiểu Nguyệt sao?
Hắn thở dài bất lực hỏi:
- Nàng muốn gọi thế nào?
Tiểu Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ, cứ lẩm bẩm:
- Tướng công? Duy Cẩn? Cẩn!
Như đã tìm ra đáp án nàng muốn, nàng bất giác nhìn hắn nở nụ cười, khẽ gọi:
- Cẩn. Trong thư phòng, Thanh Phong biến mất nhiều ngày nay đã quay trở về phục mệnh. Trần Duy Cẩn lên tiếng hỏi:
- Kết quả thế nào?
- Gia, vật chứng đã lấy được, nhân chứng cũng đã cứu trở về. Nhưng mà…
Thấy Thanh Phong ngập ngừng, Trần Duy Cẩn trừng mắt ra lệnh:
- Nói!
- Gia, càng điều tra sâu càng liên can đến nhiều người, nhất là bên vây
cánh ngoại thích của thái tử. Thuộc hạ e… thái tử sẽ không để yên.
Điều Thanh Phong e ngại cũng không phải không có lý, Trần Duy Cẩn cũng hiểu
nhưng tình thế bây giờ bắt buộc hắn không thể dừng tay được, hắn khẽ thở ra một hơi và nghiêm nghị nói:
- Điều này đã được đoán trước rồi, ngươi không cần lo lắng, cứ chuyên tâm làm việc của mình.
- Dạ.
Sau khi bàn giao mọi thứ, Thanh Phong lui ra ngoài.
Chỉ còn lại một mình trong phòng, Trần Duy Cẩn lẩm bẩm:
- Nếu làm tốt thì đắc tội với thái tử, không làm thì cả ngày hôm nay cũng không qua khỏi… Hoàng thượng, ngài thật sự muốn ta một mất một còn với
thái tử? Là ngài tin tưởng khả năng của ta hay là… để mất một con cờ với ngài cũng không quan trọng…
Đang suy tư thì Trần Duy Cẩn nghe tiếng gọi:
- Cẩn.
Nhận ra giọng của Tiểu Nguyệt, hắn lên tiếng cho nàng vào. Tiểu Nguyệt từ bên ngoài chạy ùa vào, lay tay hắn nói:
- Ăn cơm. Đến giờ cơm.
Trần Duy Cẩn ngạc nhiên hỏi lại:
- Nàng vẫn chưa ăn? Chờ ta đến giờ?
Tiểu Nguyệt gật đầu nói:
- Cẩn đã nói sẽ cùng ăn nha.
Ờ, làm sao hắn có thể quên chứ, nói với nàng bất cứ điều gì nàng điều nhớ
kỹ và làm y theo đó, xem như đây cũng là… một ưu điểm có được không?
Hoàn lão nãy giờ đã ngồi ở bàn ăn la ó, thấy Trần Duy Cẩn bước vào liền bộc phát:
- Tiểu tử, ngươi muốn để lão già đói chết phải không?
- Gia gia, người có thể ăn trước mà.
- Tiểu tử ngươi còn dám cãi lại. Tại nha đầu khờ này cứ khăng khăng phải chờ ngươi, nếu không lão già ta mà chịu thiệt vậy sao.
Nghe vậy, Trần Duy Cẩn quay sang nói với Tiểu Nguyệt:
- Sau này, nếu ta bậ