
rồi thở dài:
- Vị cô nương này phát sốt do dinh dưỡng không đủ thời gian dài, lại bị
hoảng sợ tột độ. Bây giờ, ta sẽ ghi đơn thuốc hạ sốt, nhưng còn thân thể thì phải tĩnh dưỡng…
Trần Duy Cẩn nghe xong lại càng đen mặt, dinh dưỡng không đủ? Là bị bỏ đói sao? Hắn không cho nàng ăn no?
Hoàn lão lại càng khóc dữ dội.
- Oa oa oa…, Tiểu Nguyệt nha đầu ơi, là do lão không tốt, ngươi đã bị
người ta bỏ đói thế mà còn chừa đồ ăn lại cho lão, lại sợ lão đói. Oa oa oa… là lão đầu ta hại ngươi…
Tay Trần Duy Cẩn nắm lại phát ra tiếng răng rắc, trừng mắt với Thanh Ca ra lệnh:
- Thanh Ca! Đưa lão thái gia về phòng, để vương phi nghỉ ngơi.
Thanh Ca thật muốn khóc, sao lúc nào việc khó khăn cũng là của nàng? Dù rất
muốn phản bác nhưng nàng cũng phải tuân theo. Thanh Ca chợt bừng ra,
vương gia đã nói Tiểu Nguyệt là vương phi, có phải ngài đã chấp nhận
nàng?
- Lão thái gia, ngài theo Thanh Ca về phòng đi.
- Không được. Ta phải ở lại canh chừng Tiểu Nguyệt. Ai biết tên tiểu tử thối kia lại làm gì nàng…
- Lão thái gia, vương phi bây giờ cần nghỉ ngơi. Nếu ngài ở lại đây,
vương phi sẽ không thể nghỉ ngơi được, như vậy, nàng sẽ không thể hết
bệnh. Nàng không khỏi bệnh, sẽ không ai chơi với ngài đâu.
Thanh Ca từ từ chuyển từ nài nỉ sang hăm doạ. Quả nhiên, có tác dụng liền.
- Ta ở lại Tiểu Nguyệt sẽ không khỏi bệnh sao? Sẽ không chơi với ta nữa à?
Thanh Ca đau khổ gật đầu.
Lần này, lại đến lượt lão lôi kéo Thanh Ca đi.
- Vậy ngươi mau dẫn ta đi đi. Để cho Tiểu Nguyệt nghỉ ngơi.
Bây giờ, trong phòng chỉ còn lại Tiểu Nguyệt và Trần Duy Cẩn. Trần Duy Cẩn đưa tay lên bóp trán, hắn lên tiếng gọi:
- Thanh phong.
- Có thuộc hạ.
- Ta muốn toàn bộ tư liệu về quãng thời gian của nàng khi sống ở Lương phủ đặt trên bàn ta vào sáng mai.
- Thuộc hạ đã hiểu.
Nói rồi, Thanh Phong liền vụt biến mất trong bóng đêm.
Trần Duy Cẩn lúc này mới thả lỏng người, tiến đến bên giường nhìn Tiểu Nguyệt. Hắn đưa tay lên sờ mặt nàng, tự hỏi:
- Rốt cuộc phải đối xử với nàng thế nào đây.
Hắn rút tay về, định xoay người đi thì bất ngờ bị Tiểu Nguyệt nắm tay lại, trong giấc mơ bất an nói:
- Đừng đi…
Trần Duy Cẩn ngây người.
Thôi được rồi, hắn sẽ ở lại với nàng một lúc vậy. Chỉ một lúc thôi đó.
—————–
Mơ màng mở mắt ra, Trần Duy Cẩn chỉ có một cảm giác, đêm qua hắn đã ngủ
rất ngon. Hình như đây không phải là phòng của hắn? Và thứ mềm mềm, ấm
ấm trong lòng hắn?
Nhìn thấy giương mặt đang say ngủ của Tiểu
Nguyệt trong lòng, hắn càng khó hiểu… Đêm qua, Tiểu Nguyệt đã níu tay
hắn lại? Hắn dự định sẽ ở lại một lúc rồi đi. Rồi sau đó… sau đó… hắn
ngủ quên mất? Lại xem Tiểu Nguyệt là gối ôm? Hay hắn trở thành gối ôm?
Dù trong lòng đang phân vân đủ thứ nhưng tay Trần Duy Cẩn vẫn ôm lấy Tiểu
Nguyệt không có ý định buông ra. Đột ngột, Tiểu Nguyệt trở mình làm Trần Duy Cẩn giật nẩy mình mà buông tay phóng xuống giường, mặt hắn trắng
bệch mà tim lại đập thình thịch.
Cái tình cảnh gì đây?
Chột dạ? Không phải!
- Vương gia.
Thanh Ca ngoài cửa nghe tiếng động bên trong thì lên tiếng gọi. Trần Duy Cẩn cố bình tâm lại, cho gọi vào:
- Vào đi.
Thanh Ca mở cửa bước vào, trên tay đang bưng chén cháo và thuốc của Tiểu Nguyệt. Thanh Ca hỏi:
- Hôm nay, vương gia sẽ ăn sáng ở đây sao?
Nghe vậy, Trần Duy Cẩn sững người, hình như việc hắn đêm qua đã ngủ tại đây dường như ai cũng biết?
- Không. Không cần.
Trần Duy Cẩn liền đáp rồi nhanh chanh tháo chạy khỏi phòng.
Thanh Ca nhìn theo bóng của Trần Duy Cẩn mất hút thì nhíu mày suy nghĩ: không cần cái gì? Không ăn sáng hay không ăn ở đây? Vương gia thật khó hiểu
quá.
Theo thói quen, Trần Duy Cẩn đi đến thư phòng. Thanh Phong đã chờ sẵn ở đó.
Nhìn biểu tình bất mãn hiếm gặp của Thanh Phong, Trần Cẩn Duy dường như cũng đoán được phần nào. Hắn an vị rồi bắt đầu lật từng trang giấy mà Thanh
Phong đã để sẵn trên bàn.
Càng đọc mày hắn càng nhíu chặt. Thật không ngờ trên đời lại có loại người như vậy, đọc xong hắn đập tay mạnh xuống bàn.
- Vương gia…
- Ngươi lui xuống trước đi.
Thanh Phong liền biến mất khỏi thư phòng. Còn lại một mình, Trần Duy Cẩn tựa lưng vào ghế dựa, chau mày suy nghĩ.
Tiểu Nguyệt?
Cái tên này nàng có từ khi nào?
Lương thừa tướng
lúc gần bốn mươi tuổi vẫn không sinh được một mụn con trai, con gái lúc
đó cũng chỉ có một người là Lương Quế Chi. Hắn liên tục nạp ba người
thiếp cũng không ai sinh được đứa con nào. Sau này, hắn lại tiếp tục nạp thêm một nữ tử trẻ tuổi chính là tứ di nương. Không uổng công mong chờ, nàng thật có tin mừng. Tứ di nương cũng rất hy vọng nhờ vào đứa con này mà địa vị của nàng được nâng cao. Một ngày kia, nàng trở dạ, sinh được
một đứa con trai. Bà mụ vui mừng mang ra cho Lương thừa tướng xem, nào
ngờ lúc đó, Lương phu nhân lại muốn bắt con đi. Tứ di nương đương nhiên
không đồng ý, muốn xông ra nói lý lẽ, nào ngờ trong bụng của nàng vẫn
còn một đứa nhỏ nữa.
Vậy là trong lúc tứ di nương đau đớn sinh
đứa bé thứ hai ra, đứa con trai nàng mong đợi đã trở thành con thừa tự
của Lương phu nhân. Đứa bé sinh sau lại là con gái. Nàng căm hận,