
an, ngươi sẽ không hối
hận chứ?
Lương Quế Chi nghe vậy lại càng bối rối, e lệ không nói nên lời:
- Thần nữ… thần nữ…
Bất ngờ, thái tử Nam Thiên Nhất từ chỗ ngồi bước ra quỳ xuống nói:
- Tâu phụ hoàng, nhi thần cùng Quế Chi lưỡng tình tương duyệt, nhi thần
cả gan xin phụ hoàng hãy tác thành cho nhi thần và Quế Chi.
Như để chứng tỏ sự quyết tâm của mình, thái tử Nam Thiên Nhất dập đầu xuống, lặp lại:
- Xin phụ hoàng tác thành.
Hoàng đế ngưng cười, bật ra tiếng:
- Là vậy sao?
Không biết hoàng đế đang suy tính cái gì, thấy ngài im lặng mãi không đồng ý, hoàng hậu cũng sốt ruột, nhẹ tiếng nói:
- Bệ hạ, người xem Nhất Nhi kìa. Đứa nhỏ này mấy khi xin chúng ta cái gì, lần này xem hắn quyết tâm như thế, hẳn là thật lòng với Lương tiểu thư. Tuổi của hắn cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc phải thành lập gia thất
rồi…
Hoàng đế nghe xong bật tiếng cười lớn.
- Ha ha ha… Quả nhiên là chuyện vui liên tiếp. Được rồi, trẫm chuẩn tấu cho ngươi cùng Lương tiểu thư thành thân.
Thái tử liền vui mừng, Lương Quế Chi nãy giờ vẫn giữ vẻ e lệ, ngượng ngùng của thiếu nữ, đồng thanh đáp:
- Tạ ơn phụ hoàng.
- Tạ ơn hoàng thượng.
Trần Duy Cẩn nãy giờ không nhìn trên điện mà tập trung sự chú ý vào Lương
thừa tướng, thấy Lương thừa tướng nghe hoàng thượng đã chấp thuận hôn sự này thì cả người nhẹ nhỏm, mặt lộ ý cười.
Trần Duy Cẩn không
biết lão hoàng đế đang suy nghĩ thế nào. Nhưng có một chuyện hắn biết
rõ: thái tử là con thân sinh của hoàng hậu, có được thế lực bên ngoại
thích nâng đỡ, giờ lại có thêm thế lực của Lương thừa tướng hậu thuẫn,
xem như đã nắm chắc ngôi vị hoàng đế trong tay.
Thế nhưng… các
ngươi không thấy lão hoàng đế vẫn còn khoẻ mạnh như vậy sao, lại dám giở trò mèo trước mắt lão như vậy? Đã muốn phân chia giang sơn sao?
Trần Duy Cẩn cười lạnh.
Ngồi thêm một lúc, hoàng đế và hoàng hậu cũng di giá hồi cung. Việc vui đã
hết, Uy vương cũng chân trước chân sau nối bước rời đi.
Trên xe
ngựa, Trần Duy Cẩn và Tiểu Nguyệt lại như lúc trước, mỗi người lại ngồi
một góc, không ai động ai, chính xác là Trần Duy Cẩn không ngó đến nàng
mới đúng. Về đến phủ, Trần Duy Cẩn lưu loát bước xuống xe, theo thói
quen bước vào phủ thì đột ngột nhớ ra “vương phi” của mình vẫn còn trên
xe. Hắn quay lại, ra lệnh:
- Xuống xe!
Nào ngờ, Tiểu
Nguyệt không đáp lời. Trần Duy Cẩn nhíu mày, hắn bực mình vạch màn che
lên nên. Nào ngờ, Tiểu Nguyệt từ bên trong đổ ập xuống, hắn hốt hoảng
chụp nàng lại. Cả người nàng nóng như lửa đốt. Có thể phát sốt nhanh tới vậy sao?
- Đại phu! Gọi đại phu!
Đêm đó, ngoài cổng Uy
vương phủ, mọi người nghe thấy tiếng Uy vương lớn tiếng quát tháo. Ai
nấy đều sợ hãi nấp trong nhà không dám ló đầu ra. “Đó chính là mẫu thân của ngươi đó!”
Một lão bà có gương mặt cay nghiệt nhìn nàng, lạnh lùng nói:
“Nàng ta không cần ngươi. Cũng chẳng ai cần ngươi cả…”
Tiểu Nguyệt đau đớn nhìn bà ta không muốn chấp nhận sự thật, nàng muốn phản
bác nhưng nàng không biết nói, chỉ có thể bịt tai của mình lại để không
nghe nữa nhưng những lời nói ác độc ấy vẫn cứ vang vào tai nàng:
“… ngươi bị vứt bỏ…”
Tiểu Nguyệt đến giờ vẫn mê man, trong cơn mê, nàng cứ lẩm nhẩm:
- …đừng…
Trần Duy Cẩn sốt ruột quát tháo:
- Đại phu đâu? Sao còn chưa đến?
- Vương gia, đại phu đang trên đường tới.
- Mau đưa hắn tới ngay lập tức, bằng không các ngươi cũng cút đi được rồi.
Tiểu Nguyệt nằm trên giường gặp ác mộng, nàng nhăn mày đầy đau khổ, bật tiếng rên:
- … không cần…
Trần Duy Cẩn nghe được, liền chạy tới bên giường hỏi:
- Không cần cái gì?
- … không cần… Tiểu Nguyệt… mẫu… thân… không cần… Tiểu…
Trần Duy Cẩn biết Tiểu Nguyệt đang gặp ác mộng, nàng đang mơ thấy gì mà lại đau khổ đến như vậy.
- …không ai cần…
Từng lời, từng lời của nàng lọt vào tai Trần Duy Cẩn, chân mày Trần Duy Cẩn
càng lúc càng nhíu chặt, thầm rủa cả nhà Lương thừa tướng, không biết đã làm gì lại khiến nàng bị ám ảnh tới như vậy.
Không biết xui khiến thế nào, hắn lại lên tiếng nói:
- Không ai cần nàng nhưng ta cần nàng, Tiểu Nguyệt. Ta cần nàng.
Lời nói trấn an của Trần Duy Cẩn như liều thuốc an thần, ngay lập tức, Tiểu Nguyệt liền bình tĩnh lại, không giãy giụa nữa, hô hấp đều lại. Trần
Duy Cẩn thấy vậy, nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi.
Đúng lúc ấy, Hoàn lão không biết trốn đâu từ sáng giờ lại vọt vào khóc lóc ỉ ôi.
- Ôi, Tiểu Nguyệt… Là lão gia gia hại con, sao lại để con đi chung với
tên tiểu tử thối này chứ, chỉ mới có một lúc mà con đã sống dở chết dở
thế này… là gia gia hại con…oa oa…
Tâm tình mới vừa hạ xuống, bây giờ Trần Duy Cẩn lại muốn bùng phát. Hàn khí từ người hắn toát ra như
muốn làm mấy người tì nữ hầu cận phía sau đông cứng lại, trong lòng gào
thét:
“Lão thái gia ơi, xin người, xin người đừng chọc vương gia nữa mà…”
May thay, đại phu đã bị Thanh Phong “xách” về tới. Chân vừa chạm xuống đất, chưa kịp định thần, lão đã bị lôi đến trước giường bệnh.
- Đại phu, đại phu. Mau đến xem bệnh đi.
Đại phu choáng váng mặt mày, khóc không ra nước mắt.
Sau khi chẩn bệnh xong, đại phu khẽ chau mày nhìn Trần Duy Cẩn một cái