Tuyệt Thế Mị Phu Phân

Tuyệt Thế Mị Phu Phân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324661

Bình chọn: 9.00/10/466 lượt.

rợn trắng, bất đắc dĩ thở dài. Cái này cũng không thể trách Nhược nhi, có trách thì trách những tin đồn quá giả dối đó. Ở trong lòng Nhược nhi, người trong Vô Tranh sơn trang vốn là quái vật, nay nàng lại trở thành một thành viên trong tập đoàn ‘quái vật’ đó, tất nhiên khó có thể chấp nhận! Chắc không có việc gì đâu, nàng hiểu rõ là tốt rồi.



Đã lâu không ăn cơm ở Tâm Viên, đồ ăn mặc dù rất thơm nhưng không hề có mùi vị gì cả. Lúc còn ở Vô Tranh sơn trang, một nhóm người ở chung một chỗ cùng nhau ăn cơm, vừa cười vừa nói, ăn uống như vậy mới cảm thấy ngon miệng.

Thanh Thanh tựa vào bàn, đôi đũa ở trên mấy đĩa đồ ăn chọn tới chọn lui, cũng không thấy miếng nào thuận mắt.

“Này, cho ngươi ăn.” Thanh Thanh gắp một khối thức ăn bỏ vào bát Nhược nhi, cũng không chú ý tới mình đã gắp cái gì.

“Tiểu thư, đồ ăn không hợp khẩu vị của người sao?” Nhược nhi lén lút liếc Thanh Thanh một cái.

“Không có, ngươi ăn đi.” Từ sau khi xuyên qua, hai người đều cùng nhau ăn cơm, chỉ có lúc này, Nhược nhi mới không nghĩ mình là phận nô tỳ.

“Người không được khoẻ sao?”

“Không phải. “ Thanh Thanh thở dài một tiếng:

“Ngươi biết không, lúc còn ở Vô Tranh sơn trang chơi rất vui a, mọi người chạy tới chạy lui, tranh qua cướp lại. Cái loại cái giác đó thực sự rất ấm áp, còn bây giờ... Nói thế nào nhỉ, ở nơi này, ta không cảm thấy một chút ấm áp nào, lại càng không tìm thấy cảm giác của gia đình.”

“Tiểu thư, Vô Tranh sơn trang thực sự tốt như vậy sao?” Bị những lời đồn đãi trong giang hồ làm ảnh hưởng, dù Thanh Thanh nói Vô Tranh sơn trang tốt như thế nào, Nhược nhi vẫn không tin tưởng.

Thanh Thanh vỗ vỗ đầu nàng:

“Tiểu nha đầu, ngươi đến đó thì sẽ biết, bọn họ đối với ta như người trong nhà, chưa từng bài xích ta. Người trong giang hồ không dễ dàng đem võ công của mình truyền cho người ngoài, nhưng mỗi người trong Vô Tranh sơn trang đều đem tuyệt kỹ của mình dạy cho ta. Vô Tranh sơn trang chỉ là một đại gia đình, không có gì đáng sợ cả.”

Đều là do những lời đồn đãi chết tiệt đó báo hại, Vô Tranh sơn trang bị phỉ báng đến mức không có chỗ để khiếu nại.

Nhược nhi dừng một chút:

“Các nàng thực sự hoan nghênh em sao?” Tiểu thư ở đâu thì nàng phải ở đó.

Thanh Thanh cười cười:

“Nha đầu ngốc, ngươi là nha hoàn của ta, bọn họ đương nhiên sẽ hoan nghênh ngươi. Về sau đừng gọi ta là tiểu thư, đổi là Tứ tiểu thư đi, vì Vô Tranh sơn trang còn có ba vị tiểu thư nữa.”

“Các nàng thực sự rất ôn hoà sao?”

“Mọi người đều rất nhiệt tình, ách, trừ những người trời sinh lạnh lùng.”

Cùng Nhược nhi nói linh tinh cả nửa ngày, tâm tình của nàng tốt lên không ít. Thanh Thanh cầm lấy đôi đũa, vươn cổ ra nhìn mấy món ăn trên bàn:

“Cũng không tệ lắm, ăn cơm ăn cơm.”

Buổi tối, Vân Tĩnh từ bên ngoài trở về nhận được tin tức Thanh Thanh đã về nhà, lập tức chạy đến Tâm Viên. Về chuyện Thanh Thanh huỷ dung tuy cũng có nghe nói nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy Thanh Thanh, hắn vẫn như cũ ngây người.

Muội muội xinh đẹp tuyệt luân của hắn, bây giờ đã biến thành...

“Thanh Thanh.” Hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng, tận lực che dấu cảm xúc của mình, nhưng đôi lông mày đang nhíu lại đã làm lộ tâm tư của hắn.

“Đại ca?” Thanh Thanh đang cúi đầu ăn cơm bỗng ngẩng lên, nhìn hắn cười cười:

“Sao huynh lại tới đây? Ăn cơm chưa vậy?”

Câu mở đầu này có phải có chút ngu ngốc không? Hay là chạy đến ôm hắn một cái? Hay học người ngoại quốc hôn môi?

Nụ cười của nàng khiến cho cái bướu thịt trên mặt càng thêm đáng sợ. Bất cứ ai nhìn thấy nàng, cũng sẽ bị doạ ngất đi.

“Tại sao lại biến thành như vậy?” Vân Tĩnh quả thực không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy.

Thanh Thanh thản nhiên nói:

“Không có gì, dù sao cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, bây giờ không huỷ, sau này già tự nhiên cũng sẽ biến dạng.” Nàng không hề có chút sợ hãi, cũng tuyệt không có lấy một tia khổ sở.

“Muội ở bên ngoài rốt cuộc đã chịu bao nhiều khổ sở?” Vân Tĩnh đè nén xúc động ôm Thanh Thanh vào trong lồng ngực, thanh âm thống khổ lại khàn khàn.

“Đại ca, ta không sao.” Nhìn Vân Tĩnh đau khổ, trong lòng Thanh Thanh cảm thấy rất khó chịu.

Vân Tĩnh không thể di chuyển, hỏi một cách thống khổ:

“Ai khiến muội biến thành như vậy?” Là hắn không bảo vệ tốt cho nàng, làm cho nàng hiện giờ biến thành bộ dạng như thế này.

Thanh Thanh có chút trầm tư, nhưng rồi nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói:

“Chính ta.”

“Là muội?”

Vân Tĩnh không khỏi kinh ngạc, không có nữ nhân nào lại không muốn mình xinh đẹp, đừng nói đến việc tự tay huỷ đi dung mạo như thiên tiên của mình! Nàng ở bên ngoài rốt cuộc đã gặp phải chuyện đáng sợ gì, lại xó thể bị đẩy đến bước đường này?

“Bởi vì ta không muốn gả cho Minh Vương.” Nàng nói ra những lời thực lòng mình. Nàng đã có người mình yêu, không thể gả cho nam nhân khác.

Trong mắt Vân Tĩnh toát ra vẻ đau đớn:

“Muội có thể không cần quay về, chỉ cần trốn đi thật xa. Vì cái gì lại trở về đây, vì sao lại đem mình biến thành bộ dạng như vậy?”

Không mạnh bằng người ta mới có thể khiến cho nàng tự tay huỷ hoại chính mình.

“Ta là nữ nhi của Vân gia, đương nhiên phải vì Vân gia


Polaroid