
ế giới một mảnh trắng xóa, Nhược Nhất cảm thấy mình đang đi trong một không gian trống trải vô biên vô hạn, bốn phía tĩnh mịch, nàng thậm chí ngay cả thanh âm đi đường của bản thân cũng nghe không thấy. Đột nhiên, phía trước xuất hiện hai điểm màu đỏ tựa máu nhìn thấy mà kinh người, nhìn về xa, chỉ thấy hai điểm kia từ thưa tới dày nối thành một đường, lan tràn tới phương xa, nàng không tự chủ được đi về hướng đường máu khả nghi kia. Mà càng đi máu càng nhiều, cuối cùng cư nhiên kết lại thành một dòng chảy nhỏ. Nhược Nhất dừng chân lại, bên tai dần dần nghe được thanh âm chất dịch nhờn gì đó đang bị quấy động, nàng chần chờ bước lên trước một bước, màn trắng xóa xung quanh bỗng dưng biến thành một mảnh tối đen, một cái huyết trì (ao máu) cực đại ở dưới chân như dã thú há to mồm vậy dần dần lan ra. Mùi tanh hôi xông thẳng vào mặt, những giọt máu rải rác chậm rãi tụ họp lại trong ao. Đột nhiên tay phải truyền đến một trận đau đớn, Nhược Nhất cúi đầu xuống nhìn, lại thấy lòng bàn tay nứt ra tạo thành một vết rách, máu tươi chảy xuống, lẫn vào trong những giọt máu dưới đất! Nàng kinh hoảng che lại lòng bàn tay của mình, định dùng tay áo chặn máu lại, nhưng tay áo rất nhanh đã bị nhiễm đỏ. Cảm giác mê muội truyền đến, rất giống lúc trước mỗi ngày nàng đều lên Hàn Ngọc Phong dùng máu cứu Tử Đàn vậy… Nhược Nhất lảo đảo bước chân chạy về phía sau, quay người lại đã thấy con đường khi đến đầy bụi gai, mà trên bụi gai… tất cả đều là người. Vô số thi thể hai mắt lòi ra, sắc mặt trắng xanh. Nhược Nhất sợ đến nỗi muốn thét lên, nhưng cổ họng lại phát không ra tiếng. “Cứu, cứu…” Đỉnh đầu bỗng truyền đến tiếng kêu cứu suy yếu. Nhược Nhất hoảng sợ ngẩng đầu —— Hồng Liên! Hắn bị đóng ở trên tường, tóc phủ xuống mặt, y phục màu đỏ rách tung toé, những vết thương kia đều bị lở loét thối rữa. Lần này hắn cư nhiên so với lần trước còn thảm hại hơn nhiều. Nhược Nhất hoảng sợ lui về sau một bước. Chợt nghe một tiếng kêu vang từ phương xa truyền đến, một con phượng hoàng phút chốc bay đến gần, một cái mỏ nhọn, bổ nhào trước người Hồng Liên, mổ sống ra một con mắt của hắn! Hồng Liên kêu thảm thiết không ngừng, tiếng kêu nào cũng chất đầy thê lương… “Nguyệt Hoàng!” Nhược Nhất thét kinh hãi một tiếng, mạnh mẽ ngồi dậy. Ngoài phòng lập tức vang lên tiếng gào khóc của hài nhi, tiếp theo lại nghe thấy tiếng kêu “a a” đau đầu của Mạc Mặc cùng tiếng nàng ta tức giận, đập ván giường mắng to: “Nhan Nhược Nhất, nửa đêm nửa hôm gào thét kinh hoảng làm chi a! Tư ngươi đến dỗ hắn ngủ lại!” Nhược Nhất còn chưa ra khỏi giấc mộng kinh hoàng, trên người mồ hôi lạnh không ngừng chảy, ngoài cửa sổ gió đêm thổi vào, thổi đến nàng cả người phát lạnh, vội vàng dùng chăn bao chặt lấy mình. Nàng dùng tay trái chạm vào lòng bàn tay phải của mình, ở nơi đó có một dấu vết gồ ghề, chính là trước kia nàng cắt lòng bàn tay để cứu Tử Đàn mà lưu lại. Máu này… Đúng rồi, trước kia sap nàng chưa từng nghĩ qua, máu nàng vì sao có thể làm Tử Đàn thức tỉnh. Chẳng lẽ chỉ là bởi vì nàng đến từ dị thế sao? Còn cái người tên Hồng Liên trong mộng kia… Khe cửa truyền đến một ánh đèn màu cam ấm áp, Huân Trì tay cầm đèn đẩy cửa vào: “Gặp ác mộng sao?” Hắn đặt ngọn đèn trên bàn, ánh đèn cùng giọng nói ôn hòa của hắn dần dần đuổi đi cái giá lạnh của ban đêm. Nhược Nhất từ từ trấn định lại. Nàng ở trong ổ chăn lắc lắc đầu nói: “Không tính là ác mộng, chỉ là rất kỳ quái…” “Có gì kỳ quái.” Nhược Nhất cân nhắc ngôn ngữ một chút rồi nói: “Tự lần trước sau khi độ xong kiếp, trong đầu ta thỉnh thoảng sẽ hiện lên một bóng người, ta vẫn luôn mặc kệ, nhưng bây giờ, càng nghĩ lại càng cảm thấy, chuyện này có lẽ có điểm kỳ hoặc khác.” “Thấy cái gì?” Nhược Nhất đem chuyện lúc trước ở Anh Lương Sơn kể đại khái qua một lần cùng Huân Trì, sau đó mới nói: “Tử Đàn nói, linh hồn cùng thân thể của nam tử tên Hồng Liên kia bị mạnh mẽ bức ra. Đó vốn là một cái thân thể chỉ do ma khí tạo thành, nhưng ta lại mơ hồ cảm giác được hắn đang cầu cứu… Đã nhiều ngày, khi ta ở một mình, trong đầu luôn thoảng qua bóng dáng của hắn —— bị máu chảy đầm đìa đóng ở trên tường, suy yếu cầu cứu. Tựa như ở bất cứ chỗ nào, lúc nào hắn đều nhìn chằm chằm ta, nếu ta ở một mình, hắn sẽ tìm tới ta vậy. Trước kia ta vẫn tưởng là ảo giác, thế nhưng giấc mộng đêm nay… Huân Trì.” Nhược Nhất nói, “Cảnh tượng trong mộng quá mức chân thật, chân thật đến đáng sợ.” Huân Trì nghe xong những lời này, yên lặng hồi lâu: “Nếu như theo lời nàng nói, e là thật sự có người đang dùng di hồn thuật.” Nhược Nhất khó hiểu, Huân Trì chậm rãi giải thích, “Thuật này phi thường hung tàn, linh hồn cùng thân thể vốn là do trời ban tặng, đợi đến khi tử vong mới có thể chia lìa. Mà nay Hồng Liên này bị người khác di hồn phách trong khi còn sống sờ sờ, thân thể phải ngày ngày chịu đau đớn tựa khoan tim, mà hồn phách bị khóa trong một đoàn ma khí, sớm muộn gì cũng sẽ mất đi nhân tính, hóa thành một quái vật vô tâm. Nếu muốn thi thuật này, tuyệt không phải là chuyện trong một ngày là xong, chỉ sợ là người làm việc này, sớm đã có một cái mưu tính kinh thiên