Vài Lần Hồn Mộng

Vài Lần Hồn Mộng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324693

Bình chọn: 7.00/10/469 lượt.

ngươi xác thực là có hơi vô tình.” Tầm Tầm nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát: “Mẫu thân rất tốt, phụ thân mới vô tình.” “Hử?” Nụ cười bên môi Quý Tử Hiên lạnh lại, “Phụ thân này của ngươi, thật sự là khiến ta tò mò.” Đợi sau khi vài tầng bụi cây che đi thân ảnh Quý Tử Hiên, Mạc Mặc cuối cùng ngừng lại việc kéo Nhược Nhất. Nhược Nhất vội nói: “Ngươi đi Tầm Thường Cung cái gì! Nếu Quý Tử Hiên muốn gây bất lợi cho Tầm Tầm…” Mạc Mặc lắc lắc đầu bộ dáng có chút đăm chiêu nói: “Ta thấy bộ dáng này của hắn cũng không như là sẽ giết chết Tầm Tầm. Có lẽ là trước đây chúng ta đều cho là hắn quá mức ác độc rồi.” Nhược Nhất nghĩ lại bộ dáng khi nãy Quý Tử Hiên đỡ được Tầm Tầm, trầm mặc. Mạc Mặc hỏi, “Chuyện Thương Tiêu nói sao đây?” Nhắc tới chuyện này, ánh mắt Nhược Nhất trở nên ũ rũ: “Hắn thật sự nhập ma, bị nhốt trên cô đảo ngoài biển.” Mạc Mặc nhíu mày: “Ngươi muốn làm sao đây?” “Đi tìm hắn.” Lòng bàn tay Nhược Nhất siết chặt, ánh mắt kiên định. Mạc Mặc suy nghĩ trong chốc lát: “Nếu đã như vậy, chúng ta đành tách ra làm việc, ngươi đi tìm Thương Tiêu. Ta mang theo Tầm Tầm đi Tầm Thường Cung, nếu Quý Tử Hiên muốn làm gì với Tầm Tầm, ta thậm chí liều cả mạng cũng mang Tầm Tầm ra, nếu hắn đối xử tốt với Tầm Tầm… Vậy ta có thể an tâm trở về.” “Trở về?” Nhược Nhất bị dọa đến nhảy dựng. Mạc Mặc vén tay áo lên, trưng lòng bàn tay ra: “Không quay về, sẽ vĩnh viễn ở lại đây.” Nhược Nhất sững sờ nhìn lòng bàn tay đầy vết màu xanh của Mạc Mặc, như một con rắn độc uốn lượn tới cổ tay, dọc theo cánh tay, chậm rãi bò lên. Nhược Nhất trừng lớn mắt: “Đây là… Đây là chuyện gì đây?” “Linh lực tương xích.” Thanh âm Mạc Mặc rất nhạt, “Đây không phải thế giới của ta, không dung nạp được ta.” Nhược Nhất chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc: “Ngươi không phải nói, ngươi có kết giới có thể bảo hộ bản thân sao… Cái này bắt đầu từ khi nào?” “Ta không phải thần, không đổi thay được số mệnh quay vòng, thiên địa tuần hoàn. Kết giới, trong sự trải rộng bao la của đất trời, kết giới của ta thì có đáng là bao.” Nhược Nhất tức giận: “Tại sao ngươi không nói sớm! Ngươi hay cậy mạnh cái tính thối này! Sinh Tầm Tầm rồi dưỡng thân thể cho khỏe xong, ngươi có thể trở về, ngươi cũng không phải không về được…” “Luyến tiếc a. Nghĩ đến hàng hại cha vừa ra sinh ra đã không có cha, ta hoàn toàn không thể để hắn ngay cả nương cũng không có. Hơn nữa trở về… Nhược Nhất, ngươi ở hiện đại đợi hai năm, bên này chớp mắt đã qua hai trăm năm, ta trở về, nội thương này không có ba hay năm năm thì khó mà hồi phục, ta một khi đã cùng ngươi từ biệt, phải qua năm trăm năm sau mới gặp lại. Ngươi còn có thể nhớ ta? Cho dù ngươi nhớ, nhưng Tầm Tầm tuyệt đối không biết ta là ai. bây giờ hàng hại cha đã nhận được ta, hơn nữa lại có cha, đã quá quen thuộc lí do vì sao ta lừa phụ thân hắn trước đây, lại không cần ta lo lắng hắn sống không yên. A, ngươi xem, Quý Tử Hiên tốt xấu gì cũng là người đứng đầu tiên tộc, phía dưới cũng có hàng ngàn hàng vạn đệ tử, việc dạy dỗ Tầm Tầm, hắn nhất định có thể.” Nhược Nhất trầm mặc nhìn Mạc Mặc một lúc lâu, cuối cùng thở dài: “Ngươi đã quyết định, ta còn có thể nói cái gì nữa. Mạc Mặc, cho dù năm trăm năm sau gặp lại, ta cũng vẫn nhớ ngươi.” Mạc Mặc kéo miệng cười cười, vỗ vai Nhược Nhất nói: “Chỉ cần lần này ngươi không cùng tên Thương Tiêu kia đồng quy vu tận, năm trăm năm sau, ta cũng còn có thể nhớ ngươi.” Nhược Nhất tiến lên, ôm chặt lấy Mạc Mặc: “Vu bà đáng ghét, bảo trọng a.” “Nha đầu chết tiệt, ngươi cũng vậy.” “Nếu ngươi trở về, nhớ quản cho tốt căn nhà nhỏ đen ven hồ Đại Minh. Đừng để trộm cướp mất.” “Ha.” Mạc Mặc cười cười, lại thu lại biểu tình nghiêm mặt nói với Nhược Nhất, “Nha đầu ngươi chính là thiếu đi một chút quyết tuyệt, đương đoạn bất đoạn, tất thụ kỳ loạn [1'>. Nhược Nhất, ngươi phải nhớ, càng là muốn giữ cái gì, thì càng là không giữ được. Nghĩ kĩ, sau đó liều mạng đi giữ nó.” “Mạc Mặc, ngươi có biết cái gì đối với bản thân mới là quan trọng nhất không?” Mạc Mặc ngẩn ra, lắc đầu cười nói: “Nhan Nhược Nhất, không thể không nói có khi ngươi thật đúng là sắc bén. Quả nhiên chuyện gì cũng nói được dễ dàng. Cái quan trọng nhất của ta…” Nàng nhìn người cách mấy tầng cây, “Có lẽ là tự do, có lẽ là Tầm Tầm… Lại có lẽ là cái gì khác chăng.” “Dù sao, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng!” Mạc Mặc cười cởi mở, vỗ vỗ vai Nhược Nhất, “Tỷ cuối cùng tặng ngươi một câu, lúc “làm việc” thật sự phải đeo kỹ “áo mưa”, nếu trúng thưởng rồi, thứ hàng kia thật sự là tai họa!” Mạc Mặc khoát tay áo, tiêu sái rời đi. Khi Nhược Nhất nhìn Quý Tử Hiên mang theo Mạc Mặc cùng Tầm Tầm bay lên không mà đi, nàng nghĩ, cái gì thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đó không đều là lựa chọn của chúng sinh khi đến đường cùng sao… Mạc Mặc, sự thuận theo tự nhiên của ngươi thì ra là thành toàn cho vận mệnh sao… Mà vận mệnh chính là chuyện chắc như đinh đóng cột sao? Ngay cả một tia nghịch chuyển cũng không cho phép… … Cái Tử Đàn cho chính là một tấm bản đồ hàng hải (đi biển). Nhược Nhất mặc dù xem không hiểu, nhưng Huân Trì lại có thể một năm một mười mà giảng giải kỹ cà


Pair of Vintage Old School Fru