
ược bơi mà
em lại đi lăn lộn trên cát.” Anh vuốt tóc tôi, trên tay vương đầy những hạt
cát.
Thế giới này đầy ắp những hương vị, đến mức làm con
người ta hờ hững, lãng quên. Nhưng hôm nay, ở trong vòng tay Mục Thần Chi, tôi
lại cảm thấy mùi nước hoa nhè nhẹ đó thật ấm áp.
Tôi cứ thế nép sát, ôm chặt lấy Mục Thần Chi, bởi sợ
rằng khi tôi nới lỏng vòng tay thì sẽ không thấy anh ta nữa. Tôi cảm nhận được
chất giọng ôn hòa sắp thốt lên từ lồng ngực đang khẽ rung động, mỗi lúc một lên
cao. Rõ ràng là ngữ điệu vẫn thong dong như trước mà sao tôi thấy nó êm tai hơn
bao giờ hết.
Lúc ngồi trên xe, tôi mới phát hiện, Mục Thần Chi vẫn
mặc đồ ngủ, chất liệu cotton sẫm màu, rất thoải mái, nhìn thì có vẻ hơi lười
nhác nhưng cũng có vẻ đẹp không thể miêu tả thành lời.
“Em nhìn gì đó?” Khóe miệng Mục Thần Chi khẽ nhếch
lên, nhìn nghiêng thì đôi mắt tươi vui là đẹp nhất, trông đôi mắt ấy tràn đầy
ấm áp.
Tôi khẽ đặt ngón tay lên môi dưới. “Nhìn bộ dạng anh
mặc đồ ngủ ngồi lái xe cũng không hẳn là xấu.”
“Anh đẹp trai thiên bẩm mà.”
Ngón tay thon dài, cánh tay mạnh mẽ, gương mặt tuấn
tú, đôi mắt sâu thẳm, chỗ nào tôi cũng xem xét tỉ mỉ rồi đánh giá, chỉ có vết
cào trên cổ anh ta là tức mắt. Không biết anh ta nằm trong vòng tay của mỹ nhân
nào mà bị để lại dấu vết như thế.
Tôi cũng không buồn hỏi, chỉ quay mặt đi. “Cạch” một
tiếng, chiếc bánh quẩy đồ chơi trên xe bị gãy làm đôi. Mục Thần Chi bỗng nói
với giọng nghiêm túc: “Có một việc, anh nghĩ nhất định phải nói cho em biết.”
Giọng nói thành thật của Mục Thần Chi như một mũi tên
tinh xảo cắm vào trái tim tôi.
“Anh nói đi.” Tôi nín thở, những sợi chỉ trên gối ôm
bị tôi dứt cho tả tơi.
“Sau này nếu có tức giận thì em cũng đừng bẻ gãy đồ
đạc, nên nhắm mắt lại, thế này này…” Mục Thần Chi ti hí mắt, khóe mắt ánh lên
tia nhìn sắc lẹm. “Như thế sẽ càng có sức đe dọa. Việc anh muốn nói chính là
vậy.”
“…”
Mục Thần Chi cười nhạt. “Đây là kiệt tác tối qua của
em đấy.”
“Gì cơ?”
“Tối qua, lúc gặp ác mộng, em đã tạo ra nó.”
“Em ngủ mà, có biết đâu chứ.” Tôi bất giác mỉm cười,
bàn tay làm điệu bộ phe phẩy như cánh quạt nhưng vẫn không quạt nổi hơi nóng
đang bốc lên mặt.
Những khách sạn ở bãi Kim Sa đều là những kiến trúc
bậc thấp nên không có thang máy. Chúng tôi ở tầng năm, tôi chau mày nhìn lớp
lớp các bậc cầu thang, Mục Thần Chi như đọc được tâm tư của tôi nên khom lưng,
vỗ vỗ lên vai trái nói: “Lên đi”.
Tôi trèo lên lưng Mục Thần Chi cười khúc khích. Anh ta
cõng tôi lên từng bậc thang, tiếng dép lê chạm mặt nền phát ra những tiếng loẹt
quẹt.
“Em nặng quá nhưng anh sẽ vẫn cõng em.” Tấm lưng của
anh rất rộng, giọng nói từ lồng ngực phát ra cũng hơi run theo từng bước chân.
Tôi áp mặt lên lưng anh để lắng nghe, bỗng có cảm giác tốt đẹp nhen nhóm trong
lòng.
“Mục Thần Chi, anh đã cõng ai như thế này chưa?”
“À, đây là lần thứ hai.”
“…” Tôi vò rối mái tóc của anh. “Vậy anh tiếp tục đi
cõng người ta đi!”
“Em nghĩ anh còn sức lực và thời gian để đi tìm người
khác thay thế em sao?”
Hóa ra tôi cũng chỉ là một kẻ thế chỗ.
Cửa phòng khép kín, Tô Na Na đặt túi hành lý sang bên.
Bóng dáng đứng ngược sáng trông có chút thảm thương. Thấy chúng tôi từ cầu
thang đi lên, cô ấy giả vờ che mặt khóc: “Hu hu, tôi bị người ta bỏ rơi nơi góc
tối đây này. Còn ai đáng thương hơn tôi chứ… Hu hu!”
“Haizzz, cậu đừng diễn kịch nữa.” Tôi xách túi hành lý
của Na Na đi về phía phòng. “Đi thôi, chẳng phải muốn nói chuyện thâu đêm
với tớ sao?”
“Chủ nhà đến rồi, kẻ tiểu thiếp như tôi kiểu gì chẳng
phải nhường chỗ, phải vậy không?” Lúc Tô Na Na huých tôi một cái rõ mạnh, mặt
mũi lấm lét ra hiệu thì sắc mặt của Mục Thần Chi đã bớt vui.
Tôi đang do dự không biết làm dịu bầu không khí như
thế nào thì nghe tiếng giầy cao gót vang vọng đến từ phía cầu thang, càng lúc
càng gần. Là Sở Mộng Doanh, phía sau là Tần Niệm. Tim tôi đập mạnh, vội kéo Mục
Thần Chi vào phòng. Cánh cửa mới khép được một nửa thì Sở Mộng Doanh lấy tay
ngăn lại. Trong tay cô ta vẫn cầm chiếc điện thoại có móc treo là một sợi lông
màu tím rất đẹp. Vừa nhìn thấy, tôi liên tưởng ngay đến những chú gà chọi đang
ở tư thế gân cổ lên để tiến vào trận chiến, hệt như khí thế của cô ta lúc này.
Tôi vội vã bám tay vào khung cửa: “Cô định làm
gì?”
“Tôi không đến tìm cô!” Sở Mộng Doanh mặt lạnh tanh,
ánh mắt lướt vào phòng như tìm kiếm thứ gì rồi nói: “Anh Mục, anh ra đây một
chút”.
Trong phòng yên tĩnh đến kỳ lạ, hình như Mục Thần Chi
không nghe thấy gì, vẫn thản nhiên rót nước rồi ngồi dựa vào sô pha xem ti vi,
còn nhấn điều khiển chuyển hết kênh này sang kênh khác. Không biết là chương
trình gì mà có tiếng trống chiêng ầm ĩ, làm cho không khí căng thẳng bỗng chốc
trở nên buồn cười. Tôi thở phào một cái rồi ngẩng đầu nhìn thẳng cô ta.
Cho dù là một cô gái có thanh tao đến mấy thì khi gặp
kẻ thứ ba cũng khó có thể giữ được hình tượng thục nữ.
Sở Mộng Doanh đấm mạnh vào cửa “ầm” một tiếng rồi cười
lạnh lùng. “Được. Vậy tôi sẽ nói ở đây.”
Gân xanh trên cổ Tần Niệm đã nổi lên hết, anh t