
gười đàn ông chặn cửa phòng học, mặt đầy tự tin ngữ khí kiêu căng trong nhất thời Băng Nhi không giải thích được hắn muốn đứng chỗ này làm gì? Muốn làm môn thần ba!
“Xin anh nhường đường một chút được không? Rất nhiều người muốn vào lớp” Cô khách khí lại lãnh đạm nói.
“Cô…….cô không nghe tôi nói gì sao? Đỗ Băng Nhi, tôi muốn mời cô làm bạn nhảy của tôi trong tiệc tốt nghiệp!” Tông Tước cực kỳ tức giận đề cao âm lượng, hắn từ trước đến nay kiêu ngạo hiếm khi xuất hiện một tia chật vật.
"Kỳ quái, tôi rõ ràng đã nói vài chục lần tôi sẽ không tham gia tiệc tốt nghiệp, vì sao vẫn có người không ngừng đến quấy rầy tôi?” Băng Nhi chau mày bất đắc dĩ nói lẩm bẩm.
"Vì sao cô không tham gia tiệc tốt nghiệp?" Hắn sốt ruột truy vấn.
"Tôi không có nghĩa vụ trả lời anh vấn đề này" Băng Nhi nói thẳng thừng, hắn không là gì của cô, cô không nhất thiết phải trả lời vấn đề của hắn.
"Cô...nhìn cho rõ, bây giờ người đứng trước mặt cô chính là tông tước, nhân vật phong vân của trung học Thánh Thắm” Tông Tước chưa từng bị người nào chống đối nửa câu thẹn quá hóa giận, hắn tự phụ mà bá đạo công khai thân phận hiển hách của mình
“Vậy thì sao!” Cho dù hắn là ngọc hoàng đại đế thì liên quan gì đến cô! Cô thầm nghĩ muốn nhanh chóng vào lớp.
"Đỗ Băng Nhi, tôi đã đích thân đến mời cô làm bạn nhảy của tôi cô phải suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời!” Mắt thấy xung quanh hai người đã vây lên một đống quần chúng xem kịch vui, ánh mắt Tông Tước thâm trầm giọng điệu uy hiếp nói.
"Thực phiền, nghe kỹ, tôi, Đỗ Băng Nhi, cự tuyệt làm bạn nhảy của canh, cũng cự tuyệt làm bạn nhảy của bất kỳ nam sinh nào trong trung học Thánh Thắm nói như vậy đã đủ rõ chưa!” Đem balô trên vai trợt xuống ném về chỗ, Băng Nhi ngẩng đầu lên không thể nhịn được nữa lớn tiếng tuyên bố.
"Cô....." Lời nói của Băng Nhi làm cho Tông Tước giống như trước mặt mọi người bị người ta quăng cho một bạt tai, trong nháy mắt khuôn mặt anh tuấn của hắn đỏ lên khó xử hai mắt giận lồi ra.
"Bỏ đi, anh thích đứng chỗ này bao lâu thì cứ việc đứng tôi đi cửa sau cũng được!” Nói dứt lời, Băng Nhi lại đứng thêm chốc lát, phát hiện người này vẫn đứng yên như cũ không nhúc nhích dường như lòng bàn chân mọc rễ cô dời tầm mắt hướng về một người khác xin nhường đường tiến vào lớp học.
Cô đãng trí một chút cũng không phát giác, mình vừa cự tuyệt tên nam sinh kia là chuyện khủng khiếp cỡ nào.
"Đỗ Băng Nhi!" Đối với bóng người thong dong phía trước, Tông Tước phát ra tiếng gầm rú tức giận.
Hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô!
Ai! Vì sao thời gian trôi qua chậm như vậy.
Cách lễ giáng sinh còn rất xa! Cô sắp chờ không nổi nữa.
Tay phải chống cằm, Băng Nhi đủ điều nhàm chán khuấy động bồn hoa trồng cây hương thảo bên bệ cửa sổ nhẹ nhàng thở dài.
Bên tai truyền đến tiếng thảo luận hưng phấn của các bạn học, một chút hứng thú gia nhập cô cũng không có, thần sắc cô u buồn, mỗi một ngày, mỗi một phút, mỗi một giây, chuyện duy nhất mà cô quan tâm cũng chỉ có: ngày Lãnh Tiêu trở về. />
Cô lật ra gấp lại quyển sổ tay cổ điển xinh đẹp trên bàn, tay lấy ra lá thư kẹp trong đó Băng Nhi say mê nhìn, phía trên từng câu từng chữ đã khắc thật sâu trong tim cô, người mà cô chính thức tưởng niệm đã viết những dòng chữ này.
Anh có biết rằng em vẫn chờ mong anh quay về không.
Trong những ngày xa nhau, cô không một ngày không nhớ hắn, lúc thanh tĩnh cũng nhớ, lúc ngủ cũng nằm mộng, thiếu gia mà cô thích nhất, thích nhất a!
Quân Mạc Sầu là một trong những người bạn ít ỏi trong ba năm học cao trung của Băng Nhi, nhảy lên ngồi bàn bên cạnh kinh ngạc nói: "Ê, Băng Nhi, bạn thật rất to gan dám cự tuyệt lời mời của Tông Tước."
"Tông Tước là ai?" Băng Nhi thuận miệng trả lời.
Đối với cô mà nói, người duy nhất trên đời có thể làm cho cô để ý chỉ có Lãnh Tiêu.
"Trời ạ! bạn thực sự không biết hay đang giả ngu người mà năm phút trước chặn ở cửa nói chuyện với bạn, bạn không quên đi?" Quân Mạc Sầu trợn tròn mắt bộ dáng khó có thể tin.
"Tông Tước chính là hắn a!" Giống như có điểm ấn tượng bất quá khẩu khí của Băng Nhi vẫn là không hứng thú.
"Còn không phải là hắn sao? Lớp ban đêm mỗi một nữ sinh đều eđang suy đoán hắn sẽ mời ai làm bạn nhảy trong tiệc tốt nghiệp, không nghĩ tới người hắn chọn ở lớp ban đêm chính là bạn cái này là bạn đã đắc tội với tất cả nữ sinh của toàn trường” Đối mặt Băng Nhi lộ ra thái độ không quan trọng, Quân Mạc Sầu bắt đầu vì cô lo lắng.
"Vì cái gì? Mình không có làm gì?" Huống hồ cô đều cự tuyệt lời mời của hắn vì sao lại còn có thể đắc tội với bọn nữ sinh? Băng Nhi tự nhận không thẹn với lương tâm.
"Bạn còn dám hỏi?! Tông Tước chính là nhân vật phong vân lần này nữ sinh quỳ gối dưới gấu quần của hắn nhiều không kể xiết. Ai hắn cũng không cần lại chỉ tìm bạn làm bạn nhảy của hắn, chỉ cần điều này đã làm cho những nữ sinh sùng bái, ái mộ hắn đỏ mắt mà bạn lại ở trước mặt mọi người thẳng thừng cự tuyệt hắn, chỉ vì điều này nếu như bạn bị tiễu trừ (bao vây) mình cũng tuyệt không ngạc nhiên” Cũng may Tông Tước không phải loại mà Mạc Quân Sầu cô thưởng thức nếu không không thể đảm