Duck hunt
Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326395

Bình chọn: 9.5.00/10/639 lượt.

Cốt đứng ở bàn đọc sách, lạnh lùng nhìn Tưởng Lệ Văn. Cô ta đã từng vì cố cứu Băng Nhi mà phải đổi bằng sự

trong sạch của bản thân, bất hạnh bị Dã Lang làm nhục, mặc dù cô không

thể cứu Băng Nhi, nhưng phần thâm tình một lòng muốn cứu Băng Nhi của cô ấy, trong tâm anh vẫn luôn cảm kích. Nhưng vậy không có nghĩa chuyện

riêng của anh cho phép cô tùy ý hỏi tới.

Mắt đẹp của Tưởng Lệ Văn ngước lên, u oán nói: "Khắc Cốt, em không thể quan tâm anh sao?"

"Cô chỉ là bạn bè." Không muốn nhìn vẻ mặt Tưởng Lệ Văn đầy uất ức này,

Lăng Khắc Cốt xoay lưng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên người mang theo

hơi thở lẫm liệt không cho người phản bác.

"Khắc Cốt, xin cho em

được yêu anh, em không thể mất anh được." Tưởng Lệ Văn không thể chịu

thua, cô cố gắng nhiều năm như vậy, làm sao có thể buông tha? Cô đột

nhiên từ phía sau lưng ôm lấy Lăng Khắc Cốt, thật chặt, không chịu buông tay.

"Buông tay!" trong âm thanh lãnh khốc của Lăng Khắc Cốt có một chút không vui, hình như ẩn nhẫn tức giận sắp bộc phát.

"Không thả! Lăng Khắc Cốt, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chỉ có em hiểu

rõ anh nhất, cũng chỉ có em yêu anh nhất. Để cho em làm người phụ nữ của anh, em sẽ khiến cho anh thỏa mãn hơn mấy thứ người tình kia" Tưởng Lệ

Văn không đỏ mặt chút nào hôn lên da thịt phía sau cổ của Lăng Khắc Cốt, đôi tay nghĩ xoay khuôn mặt tuấn tú của anh lại, ấn môi lên môi mỏng

của anh.

Lăng Khắc Cốt ghét bỏ đẩy Tưởng Lệ Văn ra, lau son môi

nơi khóe miệng lãnh khốc nói: "Lệ Văn, xin tự trọng! Nếu không ngay cả

bạn bè cũng không cần nghĩ!"

Nói xong, anh bỏ lại Tưởng Lệ Văn với vẻ mặt lúng túng, rời đi.

Nhìn cửa phòng sách đóng lại trước mặt mình, trên mặt diễm lệ của Tưởng Lệ

Văn thoáng qua nụ cười quỷ dị: " Lăng Khắc Cốt anh sớm muộn có một ngày

sẽ trở thành của tôi! Anh trốn không thoát!"

Đêm rất âm trầm, đêm không sao giống như tờ giấy tuyền thành bị đổ mực, tầng tầng lớp lớp

mây mù giống như đồi núi nhấp nhô chập trùng, che lấp cả vùng đất.

Mặt của Lăng Khắc Cốt cũng tĩnh mịch như màn đêm này, làm cho người ta

không thấy rõ màu sắc, chỉ có hai tròng mắt đen sắc bén, tinh xảo lóe

lên trong đêm tối, như đá quý sáng chói.

Anh dựa ban công, lạnh

lùng vuốt vuốt chuỗi thủy tinh treo điện thoại di động trong tay—— đây

là quà tặng ba năm trước Hi Nguyên tặng quà sinh nhật anh, ngón cái anh

mơn trớn từng viên thủy tinh quen thuộc này, trong đầu nổi qua hình ảnh

non nớt của Hi Nguyên.

Đột nhiên dùng sức một chút, ngón cái anh

bị bị góc cạnh của thủy tinh quẹt làm bị thương, đau nhưng không có thấm vào đến đáy lòng của anh.

"Không ngủ được?" Giọng nói của Tưởng Lệ Văn từ ban công bên cạnh truyền đến.

Lăng Khắc Cốt mày kiếm nhướn lên, không nói mà nhìn về phía Tưởng Lệ Văn, từ trong phòng ngủ của cô lộ ra một vầng sáng của ánh đèn bao phủ lấy cô

ta, hoàn mỹ được giống như nữ thần Athena.

"Có muốn một ly rượu đỏ hay không?" Tưởng Lệ Văn giơ giơ ly rượu trong tay, nhếch môi lên, lộ ra nụ cười mê hoặc.

Ly thủy tinh chân cao chứa đầy dung dịch rượu màu đỏ, phát ra hương thơm

tinh khiết mê người, tựa hồ đang hấp dẫn mọi người đi thưởng thức.

Lăng Khắc Cốt chẳng nói đúng sai nhún nhún vai, liền đem đầu chuyển hướng về phía màn sân khấu tối đen kia. Mây vần vũ, thỉnh thoảng lộ ra chút ánh

sao, đem gương mặt tuấn tú của anh chiếu rõ từng góc cạnh. Trong đôi

tròng mắt đen như mực kia ẩn chứa màu sắc làm cho người ta nhìn không

thấu, khuôn mặt anh tuấn lạnh như một pho tượng đá.

Tưởng Lệ Văn

cầm ly rượu bên cạnh lên, đổ đầy rượu đỏ, cách ban công đưa cho Lăng

Khắc Cốt: "Rượu là thuốc ngủ tốt nhất, em biết rõ là anh đang nhớ tới

Băng Nhi, uống nó anh sẽ thấy tốt hơn một chút."

Băng Nhi tựa như một bàn tay vô hình, một mực khống chế cảm xúc của Lăng Khắc Cốt, cô ta nhếch lên một tia cười lạnh mang theo trào phúng, ở đáy lòng hừ lạnh.

Băng Nhi là con bài tốt nhất trong tay cô, đây là lợi khí để cô phá đi

rào cản của Lăng Khắc Cốt, cô sẽ không buông tha lợi dụng Băng Nhi để

đạt tới mục đích phải có được Lăng Khắc Cốt.

"Cụng ly! Chúc anh

tối nay có một giấc mộng đẹp!" Tưởng Lệ Văn ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, lộ ra một nụ cười vô hại, lấy ly rượu rỗng hướng về phía Lăng Khắc

Cốt.

Lăng Khắc Cốt liếc nhìn Tưởng Lệ Văn, không nghi ngờ gì nhận lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch ly rượu đỏ cất giấu bí mật kia: "Đi

ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai bay trở về nước Mĩ, bên kia còn cần

cô quản lý."

"Khắc Cốt, em muốn lưu lại." Tưởng Lệ Văn u oán thở

dài, "Anh phái em đến nước Mĩ đã ba năm, em chịu sự tha hương cô độc đủ

rồi, có thể để cho em trở lại bên cạnh mọi người không? Không có tình

yêu, có tình bạn cũng tốt."

"Tôi sẽ suy nghĩ! Nhanh đi ngủ!" Lăng Khắc Cốt không đành lòng nói. Trong giọng nói có một chút ân cần, tựa

như một người anh trai thương yêu em gái đang uy nghiêm ra lệnh.

"Cám ơn!" Tưởng Lệ Văn cực vui mà khóc, ngượng ngùng lau lau nước mắt, xin

lỗi nói với Lăng Khắc Cốt, "Khắc Cốt, em sẽ cố gắng không để cho anh

phải lo lắng."

Xoay người biến mất, trên mặt cô ta là nụ cười

lạnh vì gian kế