XtGem Forum catalog
Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326483

Bình chọn: 10.00/10/648 lượt.

ẹp như vầng trăng non, tóc quăn màu vàng dưới ánh

đèn lóe sáng động lòng người.

"Anh còn chưa cút? !" Hi Nguyên giận đến chống nạnh, trợn trừng đôi mắt đẹp trong suốt về phía Zu Cuella.

"Đai lưng ở trong ngăn kéo thứ hai bên trái bàn trang điểm, tôi không phải

người giúp việc của em, tự mình đi lấy đi." Zu Cuella rốt cuộc thu hồi

nụ cười hài hước, xoay người rời đi, trước khi đi anh ta chỉ chỉ về phía bàn trang điểm, ý bảo Hi Nguyên tự mình đi lấy đai lưng.

Hi

Nguyên xách quần nhảy xuống giường, từ trong ngăn kéo tìm được một cái

đai lưng Enma da cá sấu màu đen, cô không khỏi tặc lưỡi, "Sắc heo này

cũng quá xa xỉ đi? Trên đai lưng lại còn khảm ngọc xanh cao quý!"

Lăng Khắc Cốt mặc dù rất có tiền, nhưng là gần đây anh ấy ít xuất hiện, quần áo kiểu dáng vô cùng đơn giản, chưa bao giờ trưng ra mấy thứ trang sức

quá mức tưởng tượng, mặc dù mỗi một món cũng giá trị xa xỉ.

Cái

tên sắc heo này, nhất định thích khoe khoang của cải của hắn, điểm này

có thể thấy được từ ngay phong cách trang hoàng căn phòng này, khắp nơi

đều nạm vàng dán bạc, kim quang lấp lánh.

Hi Nguyên đem đai lưng quấn hai vòng ở trên người, mới cài nút.

Cô vẫy vẫy tay áo, cười chơi thật vui.

Ngày nào đó cô cũng thử mặc y phục của ba một chút, nhìn xem có phải cũng dài rộng như vậy hay không.

Vừa nghĩ tới Lăng Khắc Cốt, cô lại không nhịn được lòng chua xót. Không

biết ba về nhà hay không, nếu là biết cô không ở nhà anh có khẩn trương

không?

Một mình nằm trong căn phòng xa lạ, Hi Nguyên đột nhiên

rất nhớ Lăng Khắc Cốt, cô phải về nhà tìm anh. Một khi đã quyết tâm, cô

liền không dừng lại nữa.

"Sắc heo, y phục cho tôi mượn một ngày, sẽ quay lại trả cho anh." Lưu lại một tờ giấy, Hi Nguyên không để ý đổi lại y phục của mình, liền xách ống quần len lén chạy ra khỏi nhà Zu

Cuella.

Zu Cuella như U Linh đen tối, đứng sau rèm cửa sổ lầu

hai, nhếch lên khóe miệng cười đầy vẻ ma mỵ, nhìn Hi Nguyên biến mất ở

trong bóng đêm.

"Hi Nguyên. . . . . ." Hắn cười mang vẻ đầy ngoan độc, thái độ cao thâm khó lường, làm cho người ta đoán không ra.

"Điện hạ Zu, tiểu công chúa. . . . . ." Lúc này một người hầu nam mặc trang

phục người hầu của cung đình châu Âu lặng yên không một tiếng động xuất

hiện sau lưng Zu Cuella, cung kính hướng anh bẩm báo.

Zu Cuella

giơ một tay lên, ngăn lại lời của đối phương, anh ta như Satan đưa lưng

về phía người hầu, nhìn ngoài cửa sổ mờ tối: "Tôi biết rồi, đi xuống,

không cho phép bất luận ai quấy rầy tôi."

Ở ngoại ô cách xa

thành phố, có một tòa kiến trúc độc nhất, ẩn mình trong một mảnh rừng

bạch dương, nếu như không đi vào khu rừng bạch dương, không ai biết được nơi này lại có một biệt thự khác biệt như vậy. Nó không xa hoa, cũng

không khoa trương, hai tầng lầu màu trắng hợp nhất một thể với khu rừng

bach dương.

Trong phòng khách trừ một bộ sa lon không còn bày

biện cái gì khác dư thừa nữa, sàn nhà đá cẩm thạch màu đen giống như một mặt gương trơn bóng, phản chiếu ách sáng đèn từ trên trần nhà hắt xuống càng thêm sáng rỡ. Cầu thang kéo dài bằng gỗ sồi kiểu xoắn ốc, tầng

trên có mấy căn phòng ngủ.

Trên giường rộng lớn trong phòng ngủ

chính, một người đàn ông che mặt tà mị mà cuồng dã đoạt lấy người con

gái nhu nhược phía dưới, giọng nói khàn khàn: "Cô bé, nói em là của

tôi”.

"Không!" Thang Mang Lâm kháng cự trả lời. Môi của cô đã bị cô cắn nát, rỉ ra máu màu đỏ tươi.

Người đàn ông bởi vì sự phủ nhận của Thang Mang Lâm mà không vui cười tà mị,

bàn tay của hắn vặn đau thân thể của cô, đau đến khiến cô cau mày.

"Anh rốt cuộc là ai? Vì sao lại phải đối với tôi như vậy?" Thang Mang Lâm vô lực đẩy người đàn ông trên người ra, chỉ có thể vô dụng hỏi lại.

"Bởi vì tôi thích." Người đàn ông cười đến trầm thấp, giọng nói đã qua ngụy

trang khàn khàn nghe qua không biết được giọng nguyên bản.

"A. . . . . . Đau . . . . ." Thang Mang Lâm bởi vì hắn dùng sức mà đau đến co người lại. Đêm qua khi cô vừa muốn ngủ, liền bị cái người đàn ông xa lạ che mặt này xông đến. Cô không biết hắn là ai, chỉ biết mình bị hắn

hành hạ đến sắp tan rã.

Người đàn ông lại càng thêm điên cuồng chạy nước rút, căn bản không để ý tới tiếng kêu đau đớn của Thang Mang Lâm.

"Khốn kiếp!" Thang Mang Lâm cũng không nhịn được nữa, lên tiếng mắng chửi:

"Tôi là người phụ nữ của Lăng Khắc Cốt, nếu anh ấy biết. . . . . . A. . . . . . Không cần. . . . . ."

Lời nói của Thang Mang Lâm chọc giận người đàn ông, hắn dùng công kích tàn khốc để ngăn cản cô nói tiếp.

"Người phụ nữ của Lăng Khắc Cốt? Vậy tại sao cô lại có một lớp màng?" Người

đàn ông cười lạnh cao giọng vang lên bên tai Thang Mang Lâm, "Chẳng lẽ

Lăng Khắc Cốt biến thái? Mỗi khi làm xong một lần liền đem cô đi sửa

sang lại màng trinh một lần sao?"

"Ông nói bậy!" Thang Mang Lâm bị nhục nhã đến căm tức, cô giơ tay lên muốn đánh người, tuy nhiên bị đối phương bắt được.

"Tôi biết ngay cô đang nói láo! Thật thì không giả rồi, giả thì cũng không thể thật được rồi."

Người đàn ông cười đầy tà tứ, giọng nói hả hê này quả thực là giễu cợt đối với Thang Mang Lâm, khiến cho c