
g rồi, sư huynh, bạn gái anh đâu?” – Cô gái vừa vào còn đang ngồi trước bàn hóa trang tháo trang sức hào hứng hỏi.
“Xinh đẹp mà không rực rỡ, mềm mại mà không yếu đuối, lạnh lùng mà không băng giá, tôi là trưởng nhóm này, John, khi nào muốn chụp ảnh quảng cáo cứ tìm tôi.” – Một người đàn ông trung niên ngoại quốc cười đưa tôi danh thiếp.
Vậy ra người vừa chụp ảnh trên sân khấu vừa rồi đây chính là người phụ trách của họ.
“Diệp sư huynh, nếu là bạn gái, vậy cùng chúng ta đi ăn được không?”
“Đúng đó, tôi cũng muốn hẹn hò nhiều chút tỷ lệ thắng sẽ lớn hơn.”
“Haha, Boss cũng tán thành rồi, Diệp thiếu gia, nói xem?”
Diệp Lận cười, có chút phối hợp.
Tôi không biết vì sao cục diện lại trở nên hỗn loạn như thế này.
Tuy rằng Diệp Lận có vẻ như không có phản ứng gì, nhưng cũng có vẻ như rất ưng ý kiến của họ, cũng không quyết định lựa chọn gì.
“Vốn định đi riêng, nhưng giờ xem ra không được rồi, đi cùng nhé, không sao chứ.” – Diệp Lận đi tới, tiếng nói có chút ngọt ngào nhẹ nhàng hỏi.
Tôi chớp chớp mắt.
Diệp Lận kéo tay tôi – “Nếu phải ăn cùng, ăn ở đâu chẳng như nhau.” – Tiếng cười tà tà mang theo sự độc tài không cho phản bác.
Anh nắm tay tôi rất chặt, muốn rút tay về mà khó quá, chau mày cúi đầu……….trái tim trong nháy mắt thắt lại………….nơi cổ tay đeo khăn lụa kia……….không cẩn thận để lộ ra, là vết sẹo sao?! Trời ạ, rõ ràng sâu đến như vậy……..làm sao có thể……………
Bàn tay kia bưng lấy đôi môi run rẩy, ngẩng đầu quan sát bóng lưng đẹp đẽ phía trước.
………………..Tự sát sao………
Vì, cái gì…….
Có lẽ là vì sao…………..
Diệp Lận, lần này, anh đang chơi trò gì vậy……………
Edit: Liệt Tuyết(juukapup)
Tình huống bây giờ trở nên khá là kỳ quái, nói chung, tôi ngồi trong nhà hàng, đối mặt với một nhóm đông người có thể coi là thuộc về giới giải trí, có chút đau đầu.
“Cái này có vị rượu.” – Diệp Lận lấy khỏi tay tôi món đồ uống màu hồng nhạt, đưa lại một cốc nước tinh khiết.
“Oa oa oa, Diệp sư huynh cũng biết chăm sóc người khác!”
“Anh mọi khi cũng vẫn chăm sóc em mà.” – Diệp Lận nhướng mày.
“Nói thế nào nhỉ, à, dịu dàng, sư huynh, anh là người không biết dịu dàng.”
Diệp Lận cười khẽ một tiếng – “Nhưng cũng thật không ngờ hình tượng của anh trong lòng em lại to lớn như vậy.”
Cô gái tên là Trần Lâm Lâm lè lè lưỡi, cười tinh nghịch không nói gì thêm.
“Giản tiểu thư, chị với sư huynh quen nhau như thế nào vậy?” – Cô gái tên Amy, người có thể nói là điềm đạm nhất trong đó.
“Anh yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên, mấy đứa đừng làm phiền cô ấy nữa, OK?”
“Sư huynh, anh cứ như vậy rất giống gà mái mẹ.”
“Lâm Lâm Trần, phiền cô chú ý cách dùng từ.”
“OK, OK.”
“Giản tiểu thư, món ăn không hợp khẩu vị sao?” – Tôi nhớ là anh ta họ Trì.
“Không có.” – Vô tâm gẩy gẩy đĩa thức ăn trước mặt.
“Tôi có dạo cho rằng tình yêu từ cái nhìn đầu tiên đều chỉ là nhất thời thấy đẹp thôi, trôi qua rồi cũng hết, tôi nói đến là ấn tượng, cô cũng biết, cảm giác ban đầu của người ta thường mong manh, Giản tiểu thư, ấn tượng về cô rất……..rất rất mạnh, dù là vẻ ngoài, khí chất hay là phẩm cách, cảm giác.”
“John, đừng có ý đồ gì với cô ấy.” – Diệp Lận miễn cưỡng mở miệng.
“Haha, tôi chỉ muốn kiểm tra xem cô ấy còn giữ danh thiếp của tôi hay không thôi.”
Mọi người cười ha hả – “Boss, ông mà cũng có lúc phải đuổi theo người ta hy vọng được chụp ảnh cơ đấy.”
“Hy vọng, à, có thể nói như vậy, cô ấy cho tôi cảm hứng, mới gặp nhau một lúc ngắn ngủi, dư càng….cảm thấy vô cùng, có điều cô ấy không phải người đầu tiên mà tôi ‘theo đuổi’.”
“John, tiếng Trung của ông thực sự cần phải cố gắng thêm.” – Diệp Lận rót cho ông ấy một ly rượu.
“Câu này nghe thật là khó chịu, tôi tới Trung Quốc mới hai năm, có thể đạt tới trình độ này cậu phải khen tôi là thiên tài mới phải.” – Hai người chạm cốc thật ăn ý – “Đương nhiên, nếu có ai đó biết tiếng Pháp, tôi nghĩ tôi sẽ tiến bộ nhanh hơn.”
Mồ hôi ra đầy trong lòng bàn tay khiến tôi khó chịu cực kỳ, muốn đi tới nhà vệ sinh để rửa tay, vừa đứng lên liền nghe thấy tiếng chuông gió ngoài cửa.
“Tịch tiên sinh.” – Tiếng nhân viên phục vụ trong nhà hàng truyền đến.
Tịch? Ngực run lên. (LT: xoẹt rồi, thế này có coi là hồng hạnh xuất tường bị bắt quả tang không nhỉ?)
Ngước mắt………………………….Tịch Si Thần! Thực sự, có chuyện trùng hợp đến vậy ư……………Tôi đứng tại chỗ, một lúc lâu cũng không có một chút động tác gì, thực sự là có chút kinh ngạc.
Anh hôm nay, mặc môt bộ vest giản đơn nhạt màu, quần màu tối, tóc đen có chút tự do, nhưng cũng không đến mức quá lộn xộn, mặc một bộ trang phục thanh tao lịch sự như vậy lại hài hòa và tuấn nhã đến bất ngờ, mang theo kính mắt gọng bạc, càng thêm ôn hòa, chỉ là thái độ bình tĩnh lạnh nhạt vẫn khiến người ta không dám đến gần như trước.
Tôi chắc chắn, chỉ trong nháy mắt, anh đã nhìn thấy tôi, thế nhưng, cũng chỉ trong giây lát, ánh mắt anh lại thản nhiên chuyển đi, biểu tình trên mặt không một chút biến hóa, vẫn bình tĩnh như thế.
Mấy người đàn ông theo sau Tịch Si Thần, đi theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, đi về phía tôi, khi chỉ còn cách tôi chừng chục mét, đột nhiên John n