Polaroid
Việc Xấu Trong Nhà

Việc Xấu Trong Nhà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324063

Bình chọn: 7.5.00/10/406 lượt.

Thực ra, chuyện đêm đó Phan Lôi không nhớ rõ lắm.

Ngày đó, là ngày cô kết hôn. Cô không thể uống rượu, mơ mơ màng màng bị bạn bè thân thích chuốc cho vài ly, khi hôn lễ kết thúc, cả người cô mềm nhũn, cuối cùng được phụ dâu Tô San dìu về tân phòng.

Cô nằm trên giường mơ hồ thiếp đi, đến khi có một người đàn ông đè lên người, cô mới dần dần tỉnh lại.

Đèn trong phòng rất mờ, nên không thấy rõ căn phòng được bày biện cụ thể thế nào.

Có thể nói, phòng ở Lục gia từ nhỏ đến lớn đều được trang trí gần giống nhau.

Phan Lôi say rượu căn bản không thể xác định đây có phải là tân phòng không, thật ra cũng có thể nói vậy, vì cô vốn không nghi ngờ đây không phải tân phòng.

Mơ mơ hồ hồ, cô cảm nhận được đôi tay của người đàn ông đó đang sờ soạng trên người, sức tay vừa nặng vừa mạnh mẽ, nắm nhũ hoa cô vừa nắn vừa kéo, cuối cùng nắm vòng eo cô vừa xoa vừa ấn.

Phan Lôi kìm lòng không đậu muốn giãy dụa, nhưng bị người đàn ông phát hiện, hai tay anh càng dùng sức tóm hai chân Phan Lôi, cả người không ngừng chen về phía trước.

Phan Lôi giãy giụa một phen rồi cũng cam chịu.

Bởi vì.

Đêm tân hôn là quá trình ai cũng phải trải qua, chỉ là sớm hay muộn.

Tuy rằng không thích Lục Tự thô lỗ thế, vừa bắt đầu đã hung hăng, nhưng Phan Lôi vẫn nhẫn nhịn.

Động tác bây giờ của Lục Tự so với những hứa hẹn trước khi cưới là hai dáng vẻ khác nhau, lúc anh đến gần Phan Lôi ngửi được mùi rượu rất gay mũi .

Rượu một khi đã xâm chiếm thì hứa hẹn của đàn ông chả là gì cả, đây là chân lý Phan Lôi mới rút ra.

Nhưng, ai biết được. Có lẽ đối với cô mà nói, đau khổ một lúc có thể mở ra cánh cửa hạnh phúc của một người.

Dần dần, Phan Lôi buông xuôi, hoàn toàn nằm thẳng không chống cự nữa.

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng chân chính bước vào thời khắc ấy, giữa hai chân của Phan Lôi lại đau như bị búa bổ vào .

Phan Lôi không biết mình có được tính là phụ nữ mẫn cảm không, nhưng cô biết vào giờ phút này người đàn ông đó không mấy thương tiếc cô.

Sau khi nhanh chóng mãnh liệt vọt vào cơ thể cô, nơi khô khốc ấy khiến anh hơi chùn bước. Khô như vậy, Phan Lôi nghĩ anh sẽ dừng lại.

Dù sao mấy năm nay, cho dù không có tình yêu, nhưng tình thân cũng sẽ có.

Lẽ ra Lục Tự nên yêu thương cô một chút.

Nhưng, Phan Lôi nghĩ nhiều rồi.

Sau khi anh thoáng dừng lại, thời điểm Phan Lôi còn chưa thở ra, lại điên cuồng mạnh mẽ vọt vào lần nữa.

Như lưỡi đao sắc bén xuyên thủng máu thịt, Phan Lôi đau chảy cả nước mắt.

Cô nghẹn ngào, nhưng không chiếm được tia thương xót của đối phương, ngược lại đối phương càng dũng mãnh hăng say tiến về phía trước.

Cảm giác tốt đẹp như trong truyền thuyết, Phan Lôi chẳng cảm nhận được tí nào.

Cô đau.

Cả người đều đau.

Người đàn ông di chuyển kịch liệt trên người cô, mơ mơ màng màng, bên tai cô nghe được tiếng thở dốc hưng phấn, âm thanh đó hơi kỳ quái, cũng hơi xa lạ.

Nhưng Phan Lôi thực sự quá mệt mỏi, cô không nhận ra cảm giác kỳ quái trong lòng là gì, cũng chả quan tâm, trực tiếp ngủ mê man.

Đương nhiên, khi đó, cô cũng không ngờ, một khi tỉnh lại, thế giới của cô thậm chí cả cuộc đời cô sẽ thay đổi long trời lở đất.

"Ưm..."

Dị vật xa lạ dưới thân làm Phan Lôi từ trong giấc mộng giật mình tỉnh giấc.

Từ nửa năm trước sau sự kiện đêm tân hôn, cô vẫn luôn ngủ không sâu, đến nỗi một biến động nhỏ cũng có thể khiến cô lập tức tỉnh lại.

Giờ phút này, nương theo ánh đèn lờ mờ trên tường, cô có thể thấy rõ người đàn ông cao to cường tráng nằm trên người chính là chồng cô hiện giờ —— vai chính trong sự kiện đêm tân hôn năm đó, Lục Chung.

Nửa năm rồi, Phan Lôi vẫn không thể tiếp nhận Lục Chung, đặc biệt là ở trên giường.

Có lẽ, cô là một cô gái nhạt nhẽo, đối với đòi hỏi của Lục Chung, trước sau cô không thể thích thú nổi, thậm chí cũng không thể tiết ra dịch thể bình thường.

Điều này khiến Phan Lôi hết sức buồn rầu, song đối với Lục Chung mà nói, cô cảm thấy hình như không quan trọng.

Chỉ một câu thôi, mặc kệ cô ướt át hay không, mỗi đêm Lục Chung đều muốn.

Lúc mới bắt đầu, Phan Lôi thực sự không hiểu tại sao Lục Chung lại kiên trì quan hệ tới vậy.

Hôn nhân của họ là sự kết hợp của trò cười.

Giữa bọn họ không hề có tình cảm làm nền tảng.

Bất quá là một sự kết hợp khó hiểu thôi.

Chuyện này, Phan Lôi cũng từng thử nói với Lục Chung. Có lẽ, giữa hai người nên cần có thỏa thuận hôn nhân.

Nhưng, sau đó cô bỏ cuộc.

Phải bỏ cuộc.

Đầu tiên, Lục Chung là một người câm.

Anh không nói được.

Hơn nữa, Phan Lôi nói, anh cũng không nghe.

Bọn họ chỉ xuất hiện cùng lúc là thời điểm ở trên giường, mỗi đêm Lục Chung sang đây giống như thi hành công vụ, sau khi vận động vài cái, tự mình rút ra, cũng rời khỏi phòng Phan Lôi.

Từ đầu tới đuôi, đừng nói là trao đổi bằng ngôn ngữ, ngay cả trao đổi bằng ánh mắt cũng chẳng có.

Kết hôn được nửa năm, thậm chí bọn họ còn không bằng người dưng.

Một thời gian dài, Phan Lôi trở nên sợ hãi mỗi khi màn đêm buông xuống.

Sợ hãi mỗi đêm phải triền miên đầy đau đớn.

Thật sự rất đau, Phan Lôi nhịn không được cắn tấm chăn.

Dường như Lục Chung không nhìn thấy, nhưng động tác nơi thắt lưng rất cứn