Disneyland 1972 Love the old s
Việc Xấu Trong Nhà

Việc Xấu Trong Nhà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325411

Bình chọn: 8.5.00/10/541 lượt.

màng ngủ, sau khi tỉnhdậy phát hiện môi đau đến không mở miệng nổi.

Cô quýnh quáng, nước mắt lại lăn dài.

Bà quản gia thấy thế, vội vàng cầm thuốc cao mát rượi bôi một lớp cho cô.

Cô nói không nên lời, chỉ đau khổ trong lòng.

Quản gia đưa thuốc tốt cho cô, mắt thấy môi cô sưng đỏ dường như cũng hiểu chuyện gì.

“Tiểu thư, thiếu gia không phải người dễ gần, nhưng… cô đã yêu chính là cả đời, không phải sao?”

Phan Lôi không hiểu lời quản gia nói.

Gì mà yêu chính là cả đời? Đầu năm kết hôn lại tính ly hôn ư?

Cô chưa kịp bày tỏ nghi hoặc của mình, quản gia đã nở nụ cười, dịu dàng xoa mặt cô, “Tiểu thư, cô là cô bé tốt… thiếu gia cũng là… có thể thấy hai người tốt đẹp, bà già này cũng vui vẻ… Chẳng qua… tiểu thư à, tính tình thiếu gia một khi yêu cô, chính là cả đời. Cô hiểu không?”

Phan Lôi cái hiểu cái không.

Lục Chung yêu cô, chính là cả đời?

Nhưng hôm qua dáng vẻ kia của anh đã xảy ra chuyện gì chứ?

Phan Lôi không hiểu.

Cô nghẹn ngào một tiếng, bà quản gia cầm hòm thuốc đi xa. “Xong rồi, tôi đi lấy ít cháo trắng cho cô, đợi môi hết sưng lại ăn một chút nhé…” Nhờ thần dược của quản gia, mà môi của Phan Lôi đã nhanh chóng hết sưng.

Nhưng trong người cô lại không hoàn toàn tốt được, đến tối còn mơ màng phát sốt.

Càng bi kịch hơn nữa, là quản gia về nhà rồi, giờ trong nhà chả còn ai.

Phan Lôi rất khó chịu, sốt quá cao khiến mặt cô nóng bừng, cơ thể yếu ớt như bị đẩy tới núi lửa vậy, nóng không chịu nổi.

Cô dang hai tay, cầm lòng không đậu muốn tìm khối băng lạnh lẽo ôm.

Trong lúc tìm kiếm khối băng, vận may của cô không tệ, chộp được một đôi tay lạnh như băng.

Lạnh buốt, khiến Phan Lôi mơ mơ màng màng mở mắt.

Không biết từ lúc nào, đèn trong phòng cô đã mở.

Dưới ánh đèn, vẻ mặt rầu rĩ của Lục Chung đập vào mắt cô, một tay anh còn bị cô ôm chặt vào lòng.

Phan Lôi muốn buông tay, không muốn ỷ lại vào anh thế này. Hai người họ đang cãi nhau mà.

Nhưng Lục Chung cúi người, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trán cô, khi cảm nhận được một mảng nóng hổi, anh khẽ nhíu mày, cuối cùng, anh cúi người bế cô lên.

Lúc con người bị ốm đau giày vò, thường thường yếu đuối nhất.

Cho dù, một giây trước Phan Lôi còn vì Lục Chung khủng khiếp trước đó, mà uất ức không chịu nổi.

Lúc này, cô tựa vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông kia, không hề oán giận, trong lòng chỉ tràn đầy vui mừng.

Lục Chung đút cô uống thuốc, vắt khăn lông nóng cho cô, từng chút từng chút lau mồ hôi trên trán cô.

Anh chẳng ngại phiền phức chăm sóc cô, an ủi nỗi cô đơn đau đớn trong tim cô, cũng xóa đi những giọt nước mắt lăn dài khi cô không kiềm được.

Một đêm đó, Phan Lôi ngủ không yên giấc.

Sau khi cơn sốt dần dần lui đi, Lục Chung ôm cô lên giường.

Trước đây cô luôn luôn mặt dày ôm hông Lục Chung, lúc này cô muốn đẩy anh ra, lại bị Lục Chung gắt gao ôm chặt.

Anh giống như tấm chăn lớn dày thật dày, nặng trĩu đắp lên người cô.

Rất khó chịu rất nóng, cũng rất an ổn.

Trong lúc mơ hồ, Phan Lôi cũng cảm thấy không khó chịu như vậy, càng không có khí phách rúc vào lòng Lục Chung.

Lục Chung vốn chẳng quen ngủ chung với người khác, Phan Lôi vừa cử động, anh liền tỉnh giấc.

Sờ độ ấm trên trán cô, đã khôi phục bình thường rồi, anh mới rút tay về.

Phan Lôi hạ sốt, cả người đều mềm nhũn.

Toàn thân không còn chút sức lực nào làm ổ trong lòng Lục Chung, ấm áp kéo tới, cô gối đầu trên cánh tay Lục Chung, nhưng vẫn còn chút uất ức, “Sao anh trở về?”

Lục Chung không trả lời, chỉ càng dịu dàng vuốt ve đầu cô.

Viền mắt Phan Lôi chua xót, nước mắt rơi lã chã.

“Anh… anh hơi quá đáng rồi… lúc ở bệnh viện… tại sao… tại sao làm thế…”

Phan Lôi khóc nức lên, Lục Chung vẫn không phản ứng.

Chẳng những không phản ứng, còn chậm rãi đẩy người cô ra.

Phan Lôi càng tủi thân, nắm tay anh không cho anh đi.

Là sống hay chết, vẫn phải cho cô một đáp án chứ.

Nước mắt như thác nước ồ ạc rơi, Phan Lôi nghẹn ngào thành tiếng.

“Em chỉ có một mình anh, em không biết ba mẹ em là ai, chả ai muốn em cũng chả ai thích em cả… Giờ em chỉ có một mình, anh còn ăn hiếp em nữa…”

Câu nào của Phan Lôi cũng đẫm nước mắt, lại không ngờ cô khi nói chỉ còn một mình Lục Chung, đối phương bỗng dưng ngừng thở.

Xoay người, kéo tay cô, nhẹ nhàng xoa làn da mềm mại, mới chậm rãi viết: Đừng khóc.

Anh luôn là vậy.

Tính tình thất thường, cũng chưa bao giờ nói lời trong lòng.

Cô đoán không ra.

Nhưng, ở thời khắc cô mềm yếu nhất anh lúc nào cũng dịu dàng không thôi.

Chăm sóc cô, bảo vệ cô, dỗ dành cô.

Phan Lôi lau nước mắt, cái người đàn ông ngây ngô kia vĩnh viễn không biết giúp phụ nữ lau nước mắt.

Chẳng qua, không sao cả, Phan Lôi lau khô nước mắt nhìn Lục Chung.

Không vấn đề gì cả, chỉ cần là anh được rồi.

Tuy anh có không ít khuyết điểm, tuy bây giờ cô còn chưa hiểu anh nhiều, nhưng, không sao hết.

Hai người họ còn cả đời mà.

Có điều, cùng người đàn ông không biết nói lời ngọt ngào, chắc lòng cô phải trở nên kiên cường hơn nữa mới được.

Sau khi Phan Lôi nghĩ thông suốt, vẫn chưa hết giận, chộp tay Lục Chung buồn bực cắn một cái mới buông.

Lục Chung để cô tùy ý hành