XtGem Forum catalog
Việc Xấu Trong Nhà

Việc Xấu Trong Nhà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325564

Bình chọn: 7.5.00/10/556 lượt.

hiện bèn đụng phải Chung Phỉ Phỉ.

Dựa theo bản tính của Lục Vĩnh, Phan Lôi tin chắc, cái gã Lục Vĩnh này nhất định thấy người đẹp liền theo thói quen trước đó đùa giỡn vài câu.

Nhưng gã chắc chắn không ngờ, người đẹp này lại có hậu phương vững chãi, thậm chí gã không có cách nào tác động.

Nghĩ đến Lục Vĩnh đối kháng với Lục Thanh Dương, làm nên tiết mục hai người tranh giành người đẹp, khiến Phan Lôi thoáng hưng phấn.

Để xem lần này Lục Vĩnh còn có thể kiêu ngạo đến lúc nào.

Tâm trạng cực kỳ tốt của Phan Lôi được duy trì cho tới khi Lục Chung trở về.

Lục Chung vừa về đến nhà, Phan Lôi bèn chia sẻ tin tức tốt này với anh.

“Anh biết không? Hôm qua Lục Vĩnh đùa giỡn Chung Phỉ Phỉ ở Lục thị bị chụp được hôm nay còn lên trang đầu đó…”

Lục Chung luôn luôn im lặng, khi ăn cơm cũng hiếm khi ngẩng đầu.

Nhưng hôm nay có chút thay đổi, Phan Lôi oan oác nói một hồi, anh ngẩng đầu vừa vặn cho cô chút phản ứng.

Chỉ một điểm vậy thôi, mà Phan Lôi đã mừng như điên.

“Anh cũng biết rồi? Hừ hừ, anh mà biết, cũng có nghĩa là ba anh đã biết … hahahaha, bỗng nhiên em có chút hả hê…”

Lục Chung liếc nhìn vẻ mặt tươi cười của cô gái, thoáng do dự bèn đưa đùi gà trong bát cho cô.

Phan Lôi được cưng chiều mà cảm thấy sợ, Lục Chung còn biết đau lòng ư? Phải biết rằng anh là người rất bảo vệ đồ ăn đó.

Dưới sự ngượng ngùng, nói cũng ít, một bữa cơm được ăn trong im lặng lại ngọt ngào. Khiến Phan Lôi càng thẹn thùng hơn nữa là, đêm nay, còn dài đằng đẳng. Ngượng ngùng ăn xong bữa cơm, Phan Lôi hào hứng chạy về phòng mình.

Cô đi tắm, dùng nước hoa Tôn Như Ý mua từ nước ngoài cho cô.

Trong lúc chọn lựa nội y, cô còn chừa lại chút tâm tư nhỏ.

Vẻ đẹp bên trong của cô là làn da trắng hồng của thiếu nữ, nhưng Tôn Như Ý nói đàn ông khi thấy màu sậm sẽ bị kích thích… thú tính, suy nghĩ một chút, Phan Lôi lại đổithành quần lót ren màu đen.

Cô vốn không tính mặc áo lót, có điều luôn cảm thấy phóng khoáng quá, nghĩ nghĩ lại mặc áo lót vào.

Nhưng, cuối cùng cô thất vọng rồi.

Bởi, đêm nay Lục Chung không muốn chạm vào cô, thậm chí thấy cô ăn mặc mát mẻ thế, Lục Chung sợ cô lạnh, đưa bộ Pyjama của anh cho Phan Lôi khoát thêm.

Phan Lôi: …

Cả đêm, Phan Lôi đều suy nghĩ lung tung.

Lục Chung không chơi Lianliankan nữa, ngược lại cùng cô xem phim trên ghế sopha.

Ghế sopha quá chật hẹp, hai người ngồi cùng một chỗ hơi chật chội.

Lục Chung lên mạng mua cho Phan Lôi một bộ sopha khác cùng giá cùng kiểu nhưng thoải mái hơn, chẳng qua Phan Lôi không thèm đếm xỉa.

Mỗi khi ở phòng sách, Phan Lôi vẫn lẻo đẻo theo Lục Chung chen chúc.

Lâu dần, ghế sopha kia bị bà quản gia mang về nhà.

Thân thể bà hư nhược mỏi eo đau lưng, thích hợp nhất.

Đêm nay, hai người tựa vào ghế sopha nhàm chán xem phim.

Lục Chung làm bất cứ chuyện gì đều rất chuyên tâm, thậm chí xem một bộ phim tệ hại nhạt nhẻo, anh cũng tập trung tinh thần.

Phan Lôi như có hàng ngàn con kiến bò đầy người, làm sao cũng ngồi không yên.

Lúc thì nói đau lưng, lúc thì nói khát nước.

Cô cố ý giày vò Lục Chung, lại không ngờ Lục Chung rất kiên nhẫn.

Khi cô đau lưng, Lục Chung khẩn trương bóp lưng cho cô, sức lực anh dùng rất chậm rất ổn, dần dần, Phan Lôi thở dài một hơi, lại nói khát.

Quả nhiên Lục Chung lấy nước ép trái cây cho Phan Lôi, Phan Lôi cực kỳ hài lòng với sự phục vụ của anh, ngắm bộ dáng anh cúi đầu dịu dàng, bao nhiêu khúc mắc trong lòng đều tan biến hết.

Đúng thôi, người dịu dàng như vậy mới là Hươu ngốc nhà cô chứ.

Có điều, Phan Lôi vẫn muốn quyến rũ Lục Chung.

Trong lúc xem phim không ngừng cọ cọ trên người Lục Chung.

Đừng thấy ở trên giường Lục Chung dã man không thể tưởng tượng nổi, nhưng ở dưới giường chỗ nào chỗ nấy trái lại rất nghiêm trang.

Lúc này, mặc kệ Phan Lôi cố ý giày vò anh, hay quyến rũ anh thế nào, anh đều tiếp chiêu hết.

Khi Phan Lôi lần nữa dựa vào, anh nhảy xuống ghế sopha, trốn.

Một lát sau, anh trở về, lấy cả nước ấm cho cô, còn có thuốc cảm.

Ơ…

Không muốn nha.

Phan Lôi ghét uống thuốc nhất, nhất là cô khỏe rồi, cần gì uống thuốc chứ.

Phan Lôi xoay đầu sang chỗ khác, bày tỏ chống cự.

Lục Chung cũng không miễn cưỡng… chỉ đợi chốc nữa Phan Lôi tới gần đòi hôn, lại vô tình đẩy mặt cô ra.

Đáng ghét, cảm giác bị nắm điểm yếu kiểu này thực sự chẳng thoải mái tí nào.

Lục Chung cầm viên thuốc, nhẹ nhàng nhếch môi cười, vừa kéo tay cô, vừa chậm rãi viết: Uống rồi cho hôn.

Mẹ nó, nói cứ như cô rất muốn hôn anh lắm ấy.

Phan Lôi rất khí phách xoay đầu sang chỗ khác.

Nhưng giây tiếp theo, khí phách của cô ở trước mặt sắc đẹp lại biến mất chả còn tăm hơi.

Bởi, Lục Chung bỗng nhiên lại gần nở nụ cười dịu dàng với cô.

Lục Chung hiếm khi cười, trên cơ bản là không cười.

Hóa ra khi anh cười, có hai lúm đồng tiền đó.

Đáng yêu quá, muốn hôn một cái ghê.

Sắc đẹp trước mặt, cái gì Phan Lôi cũng quên mất tiêu.

Vậy mấy viên thuốc đắng kia, cô ngẩng đầu, một ngụm nuốt vào.

Phía sau cay đắng, là cánh môi ngọt ngào tập kích.

Rất nhanh, cay đắng cũng không còn.

Thể xác và tinh thần cô chỉ còn lại sự ngọt ngào.

Mấy viên thuốc kia, chắc chắn