Polaroid
Việc Xấu Trong Nhà

Việc Xấu Trong Nhà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327294

Bình chọn: 8.00/10/729 lượt.

ầy. Về sau chữa bệnh uống thuốc có tác dụng phụ, nên lên cân không ngừng. Mấy

năm này mới giảm cân được."

Thực sự là tự vạch áo cho người xem lưng mà.

Phan Lôi âm thầm mắng, cuối cùng buông xuống ý nghĩ ăn bánh quy trong đầu, ngược lại vào phòng bếp bưng một mâm trái cây.

"Trái cây không có vấn đề chứ?"

"Đường quá cao cũng không được."

Tô Giác cười, vẫy tay với Phan Lôi, "Tiểu Lôi, không cần phiền phức thế đâu. Anh chỉ ngồi một chút thôi."

Tô Giác nói xong, con ngươi dịu dàng liếc nhìn trên lầu, "Lục Chung thực sự không sao chứ?"

Phan Lôi chẳng biết điều gì là không sao.

Cô chợt nhớ chỗ Lục Chung để ý, cô và Tô Giác rõ ràng không có bất kỳ chuyện gì, anh lại ầm ĩ lớn đến vậy.

Còn chơi trò tự tổn thương mình nữa.

Phan Lôi chẳng biết nói sao, đành quanh co.

"Còn tốt ạ, cứ vậy đó. Tính khí anh ấy hơi trẻ con."

Tô Giác cười, thoáng nhìn trên lầu, mới lên tiếng: "Ngược lại hắn khá khác biệt với lúc bé."

Tô Giác ngồi trong chốc lát, phần lớn thời gian đều trò chuyện về cuộc sống mấy năm nay với Phan Lôi.

Tô Giác này với tính cách hắn đều giống nhau, cực kỳ ôn hòa, nói chuyện cũng không hùng hổ doạ người.

Phan Lôi trò chuyện với hắn rất thoải mái, thậm chí, Tô Giác cho cô cảm giác tựa như anh ruột vậy.

Khá lâu sau, Phan Lôi cảm thấy Lục Chung chuyện bé xé to.

"Như vậy đi, hôm nay anh Tú ở lại ăn cơm nhé... Em bảo quản gia..."

Phan Lôi còn chưa nói hết, trên lầu bỗng một trận âm thanh ác liệt vang lên.

Phan Lôi sững sờ, lập tức nhanh chóng chạy lên lầu. Chạy được nửa đường

mới chợt nghĩ đến Tô Giác, "Cái kia... Anh Tú, em lên đó xem thử đã xảy

ra chuyện gì..."

Tô Giác cũng đứng lên nói với Phan Lôi: "Anh lên với em?"

"Không cần đâu." Phan Lôi lắc đầu, kiên định nói: "Em có thể làm được."

Quả nhiên Phan Lôi có thể làm được.

Vì quỷ hẹp hòi Lục Chung kia phát cáu, ném vỡ đèn bàn bò sữa mà cô thích nhất.

Phan Lôi thoát được một mảng hỗn loạn, đến trước mặt Lục Chung. Sờ trán anh, đã bớt sốt rồi.

"Rốt cuộc anh đang ghen gì hả? Em đã nói Tô Giác... như anh trai em mà..."

Lục Chung tựa vào giường, không nhúc nhích, vẻ mặt hờ hững.

Bộ dáng này, rất yếu ớt, không khỏi khiến Phan Lôi mềm lòng.

Vuốt ve khuôn mặt anh, Phan Lôi dịu dàng lên tiếng, "Được rồi được

rồi... Đừng tức giận ... Chẳng qua hắn chỉ là một người bạn... Phải biết rằng, anh mới là người nhà của em, người đàn ông của em."

Phan Lôi véo mặt Lục Chung, vuốt ve nửa ngày, anh mới dịu bớt.

"Đúng rồi, tối nay anh muốn ăn gì?"

Lục Chung hừ một tiếng, vùi đầu lên vai Phan Lôi, cầm tay cô viết ba chữ.

"Mì thịt bò? Anh muốn ăn món đó hở?"

Lục Chung gật đầu.

Phan Lôi có chút ngoài ý muốn, đây là lần đầu tiên Lục Chung nói anh

muốn ăn món gì. Mặc dù trước kia anh rất bảo vệ thức ăn, nhưng đối với

việc ăn uống anh không chú trọng lắm, gần như có gì ăn nấy.

Hoàn toàn là một bé không kén ăn.

Một người dễ nuôi thế, hôm nay vậy mà lần đầu tiên chọn mì thịt bò.

"Được rồi... Anh ngoan ngoãn mặc quần áo đi, tối nay chúng ta ra ngoài ăn mì thịt bò."

Lúc Phan Lôi xuống lầu, Tô Giác đã bỏ đi.

Cô ở phòng khách thở dài một tiếng, vừa tính rời khỏi, bèn nhận được điện thoại của Tô Giác.

Trong điện thoại hắn nói hắn có việc phải đi trước, rất xin lỗi vì không báo cô một tiếng.

Phan Lôi không biết lý do này thật hay giả, có điều không sao hết. Quan

hệ giữa cô và Tô Giác chẳng qua chỉ là bạn chơi hồi tấm bé thôi, vả lại

Lục Chung vừa xuất hiện liền không bình thường, cô ít can thiệp vào thì

tốt hơn.

Phan Lôi nói với quản gia muốn cùng Lục Chung ra ngoài ăn, thông báo hết thảy rồi lên lầu.

Trên lầu, Lục Chung đang vụng về cài cúc áo.

Tay anh bị bó thành bánh tét, khi thay áo sơmi, chỉ có.lúc cài nút là hơi phiền phức thôi.

Phan Lôi đi tới, nắm tay Lục Chung, giúp anh cài từng nút từng nút một, còn thèm thuồng liếc nhìn cơ ngực mơ hồ lộ ra.

Nói tới Hươu ngốc mặc dù gầy, nhưng cơ bắp vẫn có nha.

Xúc cảm không tồi.

Phan Lôi âm thầm nghĩ, Hươu ngốc nhà cô có tính là người mặc áo thì gầy, còn cởi thì có thịt không ?

Hôm nay Lục Chung mặc áo sơ mi anh hay mặc.

Phan Lôi phát hiện anh rất thích áo sơmi đen, trong tủ anh có vô số áo

sơ mi đen. Phan Lôi cảm thấy anh mặc áo đen trông rất chững chạc, vô số

lần mua đủ màu sắc mới cho anh, nhưng sau khi mặc vào, Phan Lôi phải

nói, tuy Lục Chung mặc đồ màu sáng, cũng không giống mấy gã ẻo lả, mặc

áo sơ mi đen ngược lại thích hợp với anh nhất.

Lúc này người đàn ông mặc áo sơmi đen làm tôn thêm nét điển trai trên gương mặt, âm thầm tản ra hơi thở cấm dục.

Sau khi Phan Lôi giúp anh sửa soạn xong, lại liếc nhìn gương mặt quá mức điển trai kia , đột nhiên nở nụ cười.

"Lục Chung, anh có hay soi gương không?"

Người nào đó ngước mắt đầy nghi hoặc.

Phan Lôi đẩy hắn đến trước gương, tựa vào người anh, nói: "Người có dáng dấp như anh, còn chả tự tin sao? Chẳng lẽ anh không cảm thấy người

không yên lòng phải là em à?”

Người đàn ông trong gương hoang mang chớp chớp mắt, một lát sau mới cầm tay Phan Lôi , chậm rãi viết: Anh sẽ không.

Phan Lôi lập tức hiểu ý Lục Chung. Anh sẽ không để cô không yên