
t sự kiện to lớn.
Đầu tiên, là thị trưởng Tiểu Tông và phu nhân đích thân tới tham quan, tuy rằng không khua chiêng đánh trống, nhưng vẫn làm kinh động tới mọi người, cho một dàn nam thanh nữ tú làm thành dàn chào, còn bảo kế toán lại tiệm hoa của Lương Ngữ Hinh mua hai bó bách hợp để tặng nữa chứ.
Tiếp theo đó, là cặp vợ chồng nổi tiếng ở thành phố L Quản Tử và Liên Dịch, hai người cùng nhau mặc áo sơ mi tối màu, quần tây cùng giày thể thao xuất hiện, hai người nhìn từ xa thậtt không thể nào phân biệt đâu là nam, đâu là nữ nữa.
Tiếp theo, hiệu trưởng còn hoảng hơn, là một người đang tay trong tay cùng với thị trưởng phu nhân, người nay cao gầy, rất xinh đẹp, tuy rằng giọng nói có chút hổ báo thế nhưng đoán chừng là nhân viên của Bộ xuống nhà trẻ đi thị sát dân tình.
Tiếp đó, hiệu trưởng nghĩ thầm, cái người đi cuối cùng đang ngó đông nhìn tây kia, người này đẹp trai, cơ bắp vạm vỡ, á á á, Kiều Kiều cô không thể ngồi ở đó được, sẽ phá hỏng hết đó nhá! !
Cuối cùng, bởi vì Tông Chính Hạo Thần nói chuyện không tính là yên lặng thảo luận về vấn đề tài trợ cho nhà trẻ, mà làm đại hội thể thao trở nên sôi động chưa từng có, không khí nóng lên mấy độ, khiến cho hiệu trưởng cảm động phát run, cầm cái loa nói với mấy chục cái củ cải nhỏ đang đứng phía dưới :" Các em, chúng ta cùng nhiệt liệt chào mừng Thị trưởng đại nhân nào! !"
Đám củ cải nhỏ phía dưới nắm tay cô giáo cùng nhau cúi chào, Hạo Tử quay đầu nhìn mấy vị đã từng ăn lẩu với mình, chú à, dì à, mọi người tới đây làm gì thế.
Tông Chính Hạo Thần chẳng biết làm sao ngoài nhìn Lục Hạo, nghĩ rằng, anh đây chỉ đơn giản tới cổ vũ anh em tham gia đại hội thể thao, người phụ nữ cầm loa kia có cần kích động như thế không?
Quản Tử rất vô lương tâm cười to, bởi vì Liên Dịch choàng vai nói với hắn Hạo Tử là đồ đại ngốc.
Lục Hạo chỉnh mắt kính, có anh em thế này, được lắm, được lắm.
Tiếp theo, từ những bước đi chẳng có quy luật trở nên kỉ luật rõ ràng, trên sân thể dục nhỏ còn trải cả thảm, có đồ uống cùng hoa qủa, hiệu trưởng đi trước dẫn đường, cẩn thận chiếu cố nhà tài trợ tương lai của nhà trẻ.
Tông Chính Hạo Thần rất ngại, chỉ chỉ vào Lục Hạo đang đứng gần Hạo Tử phía không xa :" Tìm anh ta còn được nhiều hơn đấy."
" Thị trưởng ngài thật khiến tôi buồn cười! Có khiếu hài hước quá!" Dù chả hề buồn cười tí nào, thế nhưng vị hiệu trưởng đáng kính vẫn phải cười tít mắt.
Quản Tử thiếu chút nữa té trên mặt đất, ôm bụng cười lăn lộn, đầu năm nay quả thật là kiếm không ra người đáng tin mà! !
Lúc này cái loa trên tay hiệu trưởng bị cướp mất, Lục Ninh xắn tay áo lên, đứng ở chỗ cao ráo hét về phía đám người : " A a!"
Sau đó quay đầu nói với mọi người :" Ồ, cái này dùng tốt quá, sau này nhớ cho tôi mượn dùng nhé."
Hiệu trưởng ngượng ngùng phẩy tay :" Cứ dùng đi ạ, cứ dùng đi ạ, đừng ngại ~~!"
Đại Pháo vuốt cằm suy tư, một lúc lâu sau mới bật ra một câu :" Con của Lục hồ ly, ... …thì chả phải là hồ ly con rồi còn gì ~~!" Đối với người chỉ có cơ bắp nhưng lại chậm hơn người khác nửa nhịp này, mọi người đều tỏ ý đã thông suốt rồi, suy cho cùng, tứ chi phát triển nhưng đầu óc thì ngu si là chuyện rất đỗi bình thường, quen dần là tốt rồi.
Lục Ninh lại đứng gần Đại Pháo, miệng luyên thuyên :" Nhìn kìa, nhìn kìa, cậu nhóc hồ ly con dễ thương chưa kìa! !"
Đồng Tiểu Điệp đứng sau lưng Lục Ninh, chưa nói lời nào, sau đó hình như Lục Ninh cũng lĩnh hội được tinh thần nhiều chuyện, bổ sung một câu :" Nhóc béo nhà cậu cũng đáng yêu lắm."
Đương nhiên là bò sữa mẹ sẽ không để nhóc béo nhà mình bị bỏ qua rồi.
Sau đó, hiệu trưởng thật kích động nói:"Nhìn kìa, cuộc thi đã bắt đầu rồi."
Nghe vậy, mọi người đều tập trung tinh thần, Lục Ninh phát huy ngay ưu thế khác người của mình, cầm cái loa màu đỏ trong tay, vung vẩy vui vẻ, bắt đầu một tràng từ ngữ cổ vũ, đại thể là:
"Hồ ly con à, nhớ kiên trì đó nhá, chị hôm nay qua đây là để nhìn em đấy, lát nữa chị sẽ mua McDonald cho em nhé, bọn họ không cho em ăn thì chị đây cho em ăn, không phải là chỉ có McDonald thôi đâu, muốn gì chị sẽ mua nấy, con nít thích ăn, thì dựa vào đâu mà không cho ăn chứ a! !"
Đồng Tiểu Điệp nhẹ nhàng tới gần bên cô nàng, giật nhẹ góc áo của Lục Ninh nói :" Tiểu Ninh à, hình như Hạo Tử phải gọi em là cô đó."
Im lặng hai giây sau đó Lục Ninh phùng mang trợn má không ngừng hét lớn :" Hồ ly con à, đây là cô con nè! ! ! !Lục gia chúng ta cuối cùng cũng đã có đời sau rồi ~~~! !"
Tông Chính Hạo Thần quay đầu, nhìn hiệu trưởng với vẻ mặt có lỗi, cười thân thiết giải thích :" Thật ngại quá, cô ấy hơi kích động một chút."
Kích động ư, không phải, mà là cảm thấy bất ngờ đó! Lục Ninh một tay bá vai tay kia thì vung vẩy, tâm sự :" Tiểu Điệp là tốt nhất đó nha, chuyện thế này mà tên cầm thú kia cũng không nói cho em biết, nói cho em biết thì có làm sao đâu cơ chứ? Em là cô của thằng bé mà, làm sao lại không chịu nói cho em hử?"
" Chị, chị có nói cho em đâu!!" Đồng Tiểu Điệp phủ định, tuy rằng cô không nói, nhưng Lục Ninh tinh như ranh ấy, hỏi hai câu cô đã không đỡ được, phải để lộ ra hết rồi.
Bây giờ mơ