
ơi tắn, ngoại trừ đối mắt có hơi đỏ mọng.
Làm sao vậy? Cô muốn duỗi tay ra ôm Hạo Tử.
Nhưng mà cậu nhóc vừa mới tìm được bố, còn hưng phấn, không dám tin chắc, bàn tay nhỏ ôm chặt lấy Lục Hạo không buông.
Trong lòng Lương Ngữ Hinh thấy buồn bã, con trai à, mẹ thật sự rất mất mát đó!
Tâm trạng Lục Hạo rất tốt, vỗ vỗ mông của con trai, ra hiệu.
Sau đó, Hạo Tử gọi lớn một tiếng: “Bố ơi, buổi tối cùng ngủ với Hạo Tử có được không? Hạo Tử muốn ngủ cùng với bố mẹ!”
Rất rõ ràng, câu nói này tuyệt đối là người lớn dạy, người lớn kia, Lục Hạo anh lại còn đang cười! ! !
Lương Ngữ Hinh tắc nghẹn, mặc kệ con trai đi vào trong bếp, chậm chạp phát giác… bố ơi…?! ! !
Cầm dao thái rau xông ra ngoài, cô muốn hỏi, cô bất an nhìn nhìn con trai, dường như không có phản ứng quá lớn gì, nhưng mà, đã khóc qua! Con trai con có phải là thấy hơi buồn không?
Lục Hạo khuôn mặt đắc ý, khóe mắt nhướn lên rất cao, anh nói: “Muốn biết? Muốn hỏi anh điều gì? Lương Ngữ Hinh, em đừng có ra hiệu với anh, anh nhìn không hiểu.”
Trong lời có ý, cô gái tốt nhất em thức thời một chút mở miệng nói chuyện cho anh! !
Lương Ngữ Hinh cảm thấy hơi buồn rồi, đặt dao thái rau trong tay xuống, quay về bếp, bỏ đi, không hỏi nữa, nếu không sẽ lại tức giận.
Niềm vui của việc vừa rồi được con trai gọi một tiếng bố ơi của Lục Hạo đột nhiên mất sạch toàn bộ, cô gái, em chính là chú thỏ rụt cổ trong hang, bị sinh vật mới dọa một chút đã sợ chết khiếp rồi!
Đặt con trai xuống, nhỏ giọng dặn dò gì đó, sau đó, Hạo tử bịch bịch bịch chạy vào trong bếp, mềm mại dựa sát vào chân của mẹ, ôm lấy, ngẩng đầu lên.
“Mẹ ơi, mẹ ơi mẹ tức giận rồi sao?”
Lương Ngữ Hinh trước nay chưa từng như thế này ở trước mặt con trai, cô muốn lắc lắc đầu, xoa xoa thịt trên má của con trai, cho cậu một nụ cười xinh đẹp.
Nhưng mà, cười không nổi, trái lại, nước mắt lại rơi xuống rồi.
Em đã không thể nói chuyện đó, rốt cuộc mọi người muốn em như thế nào? Lục Hạo anh là tên đại khốn nạn vì sao phải ức hiếp em! ! !
Cậu nhóc thấy hơi hoảng rồi, lo lắng cấp thiếp muốn thuận theo chân của mẹ bò lên, mẹ vì sao lại khóc? Là bởi vì vừa rồi mình không để mẹ ôm sao?
Lương Ngữ Hinh rút chân ra, đứng vào trong góc rơi nước mắt.
Hạo Tử lại bịch bịch bịch chạy ra ngoài, hét lớn một tiếng: “Bố ơi, mẹ khóc nhè! ! Mẹ tức giận rồi! !”
Lục Hạo khóc cười không được, cười đó là, con trai à, con gọi tự nhiên như thế này chẳng hề có một chút xíu giai đoạn quá độ nào có phải là từ sớm đã luyện tập qua ở trong nhà rồi không? Khóc đó là, Lương Ngữ Hinh vì sao em lại khóc rồi! ! ! Phụ nữ thật sự đều là làm từ nước mắt nhỉ! !
****************************************
Lục Hạo nhét một chiếc rubik vào trong tay của con trai, sải bước đi vào trong bếp, đóng cửa lại.
Hạo Tử đương nhiên sẽ không đi vào, bởi vì cậu biết, bố mẹ có chuyện kín đáo phải nói.
Một vòng ôm ấm áp bao vây lấy Lương Ngữ Hinh, cô giãy giụa, Lục Hạo khẽ cười: “Được rồi, đừng động đây! Chỉ một chút xíu là đủ rồi!”
Thế là, Lương Ngữ Hinh không động đậy nữa, nhưng cơ thể cương cứng lại.
Lục Hạo vui vẻ nói ở bên tai của cô: “Hôm nay bố con bọn anh nhận nhau có phải là em vui mừng mà khóc không? Ừm, sau này gia đình chúng ta ở bên nhau, là chuyện khiến người ta rất cảm động rơi nước mắt.”
Sau đó, Lương Ngữ Hinh quay người, một chưởng đập vào trước ngực anh để biểu thị sự phẫn nộ của mình.
Lục Hạo em đang tức giận, em đang đau lòng anh có biết không! ! Anh lại còn cười nữa! ! Lần nào anh cũng ức hiếp em! !
Lục Hạo nói: “Này, anh giúp em giải quyết vấn đề của con trai rồi, tiếp sau đây em phải thật nỗ lực.”
… Rốt cuộc là cái gì với cái gì đây?! ! Lương Ngữ Hinh lau khô nước mắt, quyết định không thèm tính toán với người đàn ông này nữa, con trai, ăn cơm thôi!
Cặp mắt to của Hạo Tử đảo láo liêng, lắc lắc đầu, “Mẹ ơi, mẹ không vui mừng bố cùng ăn cơm với chúng ta sao?”
Lương Ngữ Hinh trên tay bưng canh, nhìn cậu nhóc, con trai, sự thất vọng trên mặt con có thể nào thu lại một chút không? Đây chính là huyết thống à!
Lục Hạo gật gật đầu với cậu nhóc, nói với Lương Ngữ Hinh: “Vậy hai người ăn đi, anh…”
Đường đường nam tử Hán, nên lớn thì phải lớn, nên nhỏ thì phải nhỏ, Lục Hạo cho rằng, anh làm đúng.
Bởi vì, Lương Ngữ Hinh kéo giữ anh lại.
Được thôi, cuối cùng, bữa tối của một nhà ba người.
Hơn nữa, cuối cùng, phòng ngủ của một nhà ba người.
Cậu bạn nhỏ Hạo Tử hạnh phúc, mỗi tay nắm một bên, rúc vào giữ bố mẹ, trước khi ngủ say vui mừng nói: “Bố mẹ ngủ ngon!”
Lục Hạo cười ngóc người dậy nhìn người phụ nữ ngủ ở bên kia giường, “Tiểu Ngữ, nếu như buổi sáng con trai ngủ dậy không nhìn thấy anh liệu có không vui không?”
Lương Ngữ Hinh quả quyết lắc đầu, sau đó, Lục Hạo nói: “Có cần thử một chút không?”
Điểm này Lương Ngữ Hinh có lòng tin, thử thì thử, khi anh không ở đây bao nhiêu buổi sáng như vậy chẳng phải là vẫn trôi qua thế này sao! !
Thế là Lục Hạo hôn hôn lên chiếc gò má nhỏ mềm mại thơm tho của con trai đã ngủ say, xuống giường.
Lương Ngữ Hinh cắn chặt môi, nhắm mắt lại.
Nhưng một giây sau, không có tiếng mở cửa, trái lại