
, đôi môi bị mút lấy, mang theo sự nóng ẩm, tách hàm răng đang cắn chặt của cô ra.
Cô mở mắt ra, ở cự ly gần siêu cấp nhìn vào mắt của Lục Hạo.
Ngậm cắn, mang theo sự cấp thiết sâu sắc, còn có sự kìm nén, lại một giây nữa, Lục Hạo hôn lên mắt của cô, “Anh đi đây, Tiểu Ngữ, ngủ ngon.”
****************************************
Hôm nay trời sáng rồi, Lương Ngữ Hinh chống phần mí mắt dưới thâm đen lên, nghênh đón tiếng gào khóc choe chóe xé ruột xé gan của con trai.
“Hu hu… a a a… bố ơi… mẹ ơi bố con đi đâu rồi? ! !”
Hạo Tử nhỏ bé, không phân rõ ràng được rốt cuộc là mơ hay là thực, cậu hình như có bố rồi, bố chính là Lục Hạo, nhưng mà, vì sao ngủ dậy mở mắt ra, không thấy bố nữa?
Lương Ngữ Hinh lòng thấy ghen, con trai, luôn luôn phơi bày thế giới của mình chân thực nhất, nếu như mình cũng có thể như thế này thì tốt biết bao.
Muốn ôm lấy con trai dỗ dành một chút, nhưng rõ ràng có người còn nhanh hơn, Lương Ngữ Hinh nghe thấy cửa nhà được chìa khóa mở ra, sau đó, cửa phòng ngủ được đẩy ra, Lục Hạo đứng ngược ánh sáng, bóng dáng cao lớn, gọng kính vàng khúc xạ ánh sáng.
“Bạn nhỏ nào khóc lóc vậy?” Lục Hạo ôm con trai lên, hôn hai cái.
Hạo Tử bỗng chốc ngơ ngác, sau khi nhìn rõ là ai, lại hu hu hai tiếng nữa, còn thảm thương nói: “Bố ơi, Hạo Tử cho rằng không thấy bố đâu nữa…”
Trong lòng Lục Hạo cảm thấy sảng khoái, nhìn xem, con trai anh chính là đáng yêu như thế này! ! !
“Ờ ờ, bố đi mua đồ ăn sáng cho Hạo Từ mà!” Lục Hạo nói, chớp chớp mắt với Lương Ngữ Hinh vẫn còn đang sững sờ ở đầu giường tóc rối tung, ý nghĩa là, nhìn đi, anh đã biết con trai sẽ khóc mà.
Lương Ngữ Hinh mặc một chiếc áo ngủ nhung dày màu hồng san hô, vào sáng sớm của mùa đông, trông non như có thể bóp được ra nước, khiến ánh mắt của Lục Hạo tối lại.
Một ngày tiếp theo đó, bình thường giống như một ngày của một gia đình thông thường, mẹ đem bữa sáng bày lên bàn, bố đưa con trai đi tè, ăn cơm xong, bố mẹ đi làm, con trai đi mẫu giáo.
Nhưng mà, khi đêm khuya lại lần nữa đến, cậu bạn nhỏ Hạo Tử bởi vì có kinh nghiệm trước đó, ý thức về nguy cơ mất mát mạnh hơn bất cứ ai, cứng rắn chỉ huy Lục Hạo đi thay áo ngủ, đương nhiên là không cần quá tính toán xem áo ngủ này xuất hiện khi nào nữa, cậu nhóc trước khi ngủ bò thật chặt lên trên người của Lục Hạo, giống như là chú gấu cụt đuôi béo béo nhỏ nhỏ, nhỏ tiếng nói: “Bố ơi, ngày mai không cần đi mua bữa sáng, mẹ sẽ nấu, bố đợi Hạo Tử ngủ dậy rồi mới có thể dậy đó!”
Lục Hạo cười nhìn Lương Ngữ Hinh.
Lương Ngữ Hinh cảm thấy, Lục Hạo, anh đợi lát con trai ngủ rồi thì đi.
Lục Hạo cảm thấy, anh không đi, anh làm sao có thể đi được! ! Anh mà đi thì anh chính là Pháo Pháo! !
Ánh mắt của Lương Ngữ Hinh và Lục Hạo chiến đấu trong không khí, phát ra tiếng vang rẹt rẹt, sau đó Lục Hạo đặt chú gấu cụt đuôi béo ở trên người xuống, để con trai nằm ở bên trái, còn mình lật người một cái, nhảy qua cơ thể của con trai, xán gần đến chỗ Lương Ngữ Hinh một tay tóm vào người cô trong lòng ôm lấy.
Mùa đông đã đến rồi, đêm khuya, có một thân thể nóng như lửa ở trong chăn ôm lấy bạn, với tình hình trước mắt mà nói, Lương Ngữ Hinh cảm thấy, mình rất khó đẩy Lục Hạo ra.
Lục Hạo cũng cảm thấy, loại sự việc đẩy ra này, tuyệt đối là không có khả năng!
“Tiểu Ngữ hôm nay anh sẽ ngủ ở đây, là con trai nói sáng sớm ngày mai muốn thức dậy cùng với anh.” Vô sỉ xỏ lá lại nhõng nhẽo, Lương Ngữ Hinh rất muốn mệnh lệnh cho bản thân mình không được nghe hiểu nghĩa bóng trong lời nói của Lục Hạo, nhưng bất lực, điều này là không thể nào.
“Đêm qua anh không ngủ cùng, em nhìn xem đã có quầng thâm quanh mắt rồi, nhớ anh rồi?” Lục Hạo duỗi tay vuốt qua dưới mắt của cô, kèm theo câu đùa.
Thế là, cô nghĩ, vậy em đến phòng khách ngủ là được rồi, giãy giụa, tuy trong lòng có một góc nhỏ rất muốn được ôm như thế này.
Lục Hạo cảm nhận thấy động tác của cô gái trong lòng, lật người một cái, ép lên cơ thể Lương Ngữ Hinh, dùng trọng lượng của mình, đang cảnh cáo cô, sau đó rất nhanh, vùi đầu xuống, hôn thật sâu, phóng thích toàn bộ sự nhẫn nhịn của hôm qua.
Lương Ngữ Hinh bị trấn định, con trai đang ở bên cạnh người, cô đến nghiêng mặt nhìn cậu nhóc một cái cũng không được, bị kẹp chặt cứng phần đầu, bị bức há miệng ra, bị hôn mãnh liệt.
Môi lưỡi quấn quýt, Lục Hạo cố ý phát gia tiếng vang ướt át, không lớn tiếng, nhưng ở trong phòng ngủ yên tĩnh, lại vô cùng kích thích thính giác.
Khuôn mặt đỏ lên một nửa của Lương Ngữ Hinh, khi Lục Hạo đem chiếc áo ngủ nhung màu san hô của cô từ phần eo kéo lên trên thì đỏ hết toàn bộ.
Lục Hạo nhịn cả một ngày, chờ đợi chính là thời khắc này.
Lương Ngữ Hinh dùng tay ép giữ, ngườm to mắt khuôn mặt vừa thẹn vừa không dám tin.
“Con trai ngủ say rồi, không sao cả.” Lục Hạo nói như vậy.
Cái gì gọi là không sao cả! ! ! Lương Ngữ Hinh hung dữ đập một cái lên người Lục Hạo, kết quả tay còn chưa kịp rút lại thì bị tóm rồi, không những không giữ được trận địa của mình, trái lại bị Lục Hạo giở trò lưu manh đưa lên eo của mình, người đàn ông đó còn thì thầm bên tai cô: “Tiểu Ngữ, em vuốt ve anh,